Cố Lâm Viễn là nam chủ Alpha của tiểu thuyết tổng tài bá đạo ngọt sủng cưỡng chế ái. Còn Lam Trạch, là nam chủ Omega của tiểu thuyết đó.
Cố Thanh Viễn là em gái cùng mẹ khác cha Alpha của nam chủ Cố Lâm Viễn, đại pháo hôi, người vốn dĩ quyền lực nhất Cố gia, trước khi chết.
Đời này sau khi sống lại, Cố Thanh Viễn không thèm đập chậu cướp hoa như trong tiểu thuyết, mà cô tiến đến gần nữ phụ qua đường, người vốn dĩ bị coi là thế thân của Lam Trạch trong khoảng thời gian hắn ta du học. Đó là em gái ruột của hắn, Lam Uyên.
"Uyên Uyên, em làm sao thế?"
Đời này, Cố Thanh Viễn dành toàn tâm toàn ý để yêu thương nữ phụ. Cô một chút cũng không muốn xa rời Lam Uyên. Vì nàng, cô sẵn sàng chặt đứt quan hệ huyết thống với Cố Lâm Viễn.
"Mày cút! Đây là bạn gái của tao!"
Cố Thanh Viễn trực tiếp tát Cố Lâm Viễn, khi hắn ta có ý định đào góc tường nhà cô.
"Bây giờ hầu như tất cả cổ phần của Cố thị đều là của tao! Mày muốn đi ăn mày hay không?"
Cố Thanh Viễn cực kỳ tức giận khi nhìn thấy Cố Lâm Viễn căng mặt kiêu ngạo, nói muốn cô nhường Lam Uyên cho hắn.
"Hay là để tao tống mày ra nước ngoài, đi cùng cái tên Omega của mày?"
Cố Lâm Viễn đã lâu chưa từng nghe tới chuyện này. Hắn ta có vấn đề não yêu bạch nguyệt quang tới điên cuồng, khiến người ta phải xách tuyến thể bỏ chạy cùng thiếu gia mặt trắng, trước khi đi còn gây ra mấy vụ bê bối không nhỏ cho Cố Lâm Viễn, khiến hắn dứt khoát mất đi quyền thừa kế gia sản.
Cố Lâm Viễn cực kỳ tức giận, nhưng bị Cố Thanh Viễn ném qua vai một lần, đau tới không thể dậy nổi.
"Nói cho mày biết! Tao sẽ không nhường mày bất cứ thứ gì nữa đâu! Qùy từ đường năm ngày sám hối đi!"
Cố Lâm Viễn được hai tên vệ sĩ cao to đen hôi của Cố Thanh Viễn áp giải về vùng ngoại ô đến nhà cũ, quỳ từ đường năm ngày, sống một cuộc sống giản dị cùng với bà ngoại, chịu hình phạt ở đó tới suốt đời.
Không lâu sau, Lam Trạch trở về. Nhưng mà đáng tiếc, Cố Lâm Viễn đã kết hôn cùng một Omega khác.
"Đây là vợ của tôi, Hà Chu Nham. Em về đi, và coi khoảng thời gian đó là tuổi trẻ bồng bột. Dù sao năm đó, tôi và em đến hôn môi cũng chưa từng."
Cố Lâm Viễn cười vui vẻ nói với Lam Trạch, một tay hắn bế lên Cố Nham Viễn mập mạp đáng yêu, được hắn chăm bẵm tỉ mỉ tròn như cái bánh bao, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
"Cuối cùng thì hắn cũng đã giác ngộ."
Lam Uyên xoa xoa cái đầu của Cố Thanh Viễn, mỉm cười: "Anh ta có vợ rồi, chị vẫn ghen chuyện năm đó à?"
Mà Cố Thanh Viễn tắt điện thoại, véo má của Lam Uyên.
"Ừ, tôi chỉ muốn em mãi mãi là của tôi."