Chương 11: Đã Cái Nư Ghê

Nhã Vũ Ân nói với Phó Trạch Đông:

"Chồng ơi! Hai chúng ta chơi chốn tìm đi? "

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt kinh tởm, quát: "Vô vị phiền phức!"

Thế nhưng, em gái của hắn ta, Phó Lưu lại vô cùng dịu dàng, vuốt mái tóc của nàng: "Chơi đi, chúng ta cùng chơi."

Một ngày khác, nàng nói: "Chồng ơi, em đói rồi... Chồng nấu cho em ăn đi!"

Nhã Vũ Ân dùng ánh mắt long lanh như nước cầu xin hắn, kèm theo là một nụ cười tựa như thiên thần. Đáng yêu chết đi được.

Nhưng hành động ấy không được coi là ngây thơ hay đáng yêu đối với hắn, Phó Trạch Đông nhếch mép khinh bỉ: "Lớn rồi, tự nấu!" Phó Lưu đã lấy nàng từ dưới đất lên, cười tươi: "Em muốn ăn gì?"

"Chồng ơi em bị dao cắt tay rồi, máu! Máu chảy nhiều lắm."

Ngôi biệt thự to lớn tràn đầy sự âm u lạnh lẽo! Ở nơi đây không bao giờ thấy được hạnh phúc, cũng không thấy được nụ cười nở trên môi Nhã Vũ Ân lần nào khi hắn ở đây! Vì mỗi ngày đều như địa ngục. Từ lời nói mỉa mai, ђàภђ ђạ thể xác lẫn tinh thần. Hắn vô tư giẫm đạp lên trái tim của nàng, như giẫm một cái xác chết! Máu lạnh! Hắn mới vô sỉ, độc ác biết bao! Không lời nào so sánh nổi với một con mãnh thú... Vì bây giờ hắn còn đáng sợ hơn cả một con mãnh thú.

Vì sao ư!? Vì người hắn yêu nhất, mới chính là người sau này sinh con cho hắn... Chỉ cô ấy mới xứng đáng, còn nàng - Nhã Vũ Ân không xứng được với người làm của hắn!

Bắt buộc lấy cô ta! Ngay từ đầu hắn là bị ép buộc mới phải cưới Nhã Vũ Ân về.

"Mày câm miệng! Là con chó nào hứa sẽ yêu em ấy thật lòng! Tao nhường mày tất cả mọi thứ, chỉ vì em ấy yêu mày, mày có biết không?"

Không khí đáng sợ đến tột cùng, vài người làm đã hoảng sợ tột độ vì cảnh tượng ngược đãi này của hai anh em nhà Phó gia quá thảm khốc. Nhưng cô gái nhỏ bé Nhã Vũ Ân đã lâu đi những giọt nước mắt vô vị ấy, không hề khóc thành tiếng, nếu bây giờ mềm yếu ai sẽ bảo vệ bảo bối của nàng đây?

Cuối cùng, Phó Lưu đánh Phó Trạch Đông bật máu tay, cô cố gắng hết sức bày ra bộ mặt thân thiện, tới gần Nhã Vũ Ân mà quỳ xuống, không hề quan tâm những mảnh thủy tinh nhọn dưới sàn.

"Em mang giọt máu của Phó gia, tôi sẽ bảo vệ em. Tôi yêu em rất lâu rồi, đứng dậy đi. Tôi thương em."

Tiếng giày cao gót từ ngoài vọng ra, ả ta vui vẻ bước vào vui vẻ, nhưng sau đó hoảng sợ đỡ Phó Trạch Đông đầy máu trong đám hỗn loạn dậy.

"Trạch Đông! Em mang thai bảo bối chúng ta đã 2 tháng rồi."

Bàn tay nhỏ bé của cô ta khẽ xoa xoa vùng bụng phẳng lì, nói với hắn. Hắn nghe xong khuôn mặt đầy máu tươi lẫn tức giận trở nên ôn hòa. Khi cười còn để lộ hàm răng khểnh.

"Thật không!? Cảm ơn em bảo bối..."

Hắn cố gắng dùng đôi môi bầm mấu hôn lên mái tóc vàng hạt dẻ của cô ta. Mà quên rằng có một ánh mắt đau khổ luôn dõi theo từng cử chỉ hành động sắc thái khuôn mặt của hắn.

"Đừng lo lắng, tôi thương em."

Phó Lưu ôm trọn thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng, Nhã Vũ Ân ngước lên, nói: "Thật không?"

"Tôi sẽ chứng minh bằng hành động."

Ba ngày sau, Phó Trạch Đông ly hôn với Nhã Vũ Ân, kết hôn với Lưu Nhu Nhi, hắn ta cảm thấy khó chịu khi lập tức Phó Lưu kết hôn với Nhã Vũ Ân.

"Xem ra xung quanh cô có nhiều ong bướm quá đấy!"

Phó Lưu không chậm trễ đáp lại: "Không cần phải khen đâu, chó ngoan."

Ba tháng sau, Phó Lưu nắm quyền Phó thị, hủy đi quyền thừa kế của Phó Trạch Đông. Cô ôm lấy Vũ Nhã Ân một cách nhẹ nhàng, xoa bụng của nàng: "Bảo bối, đi cẩn thận."

Phó Lưu quay sang cười đểu với Phó Trạch Đông, nói: "Còn mày hít không khí mà sống nhá!"