Chương 2: Gặp lại

Ra khỏi con ngõ nhỏ có chút tối tăm, tới nơi có ánh đèn đường, chàng trai mới buông cô ra.

“Trở về đi.”

Chàng trai nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Nhuyễn, Hạ Nhuyễn cảm giác nơi bị anh chạm lên có chút tê dại, từ lưng kéo dài tới sau cổ.

“Cảm ơn anh.” Sau chuyện vừa rồi, lúc này Hạ Nhuyễn chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà, vội vàng nói lời cản ơn với chàng trai rồi chạy về khu chung cư nhà bà ngoại.

Mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt chật vật của cô, cũng được coi là bình thường đi vào khu chung cư.

Dưới ánh đèn đường, Lục Tứ nhìn cô gái chạy vội ở phía trước, sờ sờ vùng eo vừa bị chạm vào, tựa như còn có chút cảm giác mềm mại khi có thứ gì đó chạm lên, anh cảm thấy phần bụng dưới có chút cương cứng.

Mềm như vậy, nhưng mà quên hỏi tên.

*

Trong lớp số một của trường trung học liên cấp, khi giáo viên chủ nhiệm lớp dẫn theo một cô gái đi lên bục giảng, tiếng ồn ào trong lớp mới chậm rãi nhỏ lại, mỗi một học kỳ học sinh mới chuyển trường là tiết mục chuẩn bị cho khai giảng.

“Mọi người hoan nghênh bạn học mới, nào em tự giới thiệu đi.” Trên bục giảng một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền từ gật gật đầu với cô gái bên cạnh.

“Chào mọi người, tớ tên Hạ Nhuyễn, Hạ trong giữa hè, Nhuyễn trong mại mềm.”

Cô gái trên bục giảng hơi ngẩng đầu lên một chút, âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại, Hạ Nhuyễn không nhìn xung quanh lớp học, chỉ cố gắng tỏ ra tự nhiên nhìn từng vị trí phía dưới bục giảng.

“Học sinh chuyển trường này được đó, ngực lớn eo thon, nhưng không biết ngực có phải là hàng thật hay không.” Mấy chàng trai ngồi hàng cuối sau cùng gần cửa tuỳ ý quan sát cô gái trên bục giảng.

Học sinh trung học trong độ tuổi dậy thì luôn vô cùng tò mò về những cô gái khác giới.

“Tứ Ca, so sánh với Trần Tư Tư ở lớp bốn mà anh đang theo đuổi thì thế nào?”

Một tràng trai trong cả đám con trai đang cúi đầu xem di động, từ đầu tới cuối anh vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, không giống những người khác đang vô cùng tò mò.

Chàng trai có chút lười biếng nhếch nhếch mắt lên, những sợi tóc đen rũ ở trên trán, đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua người đứng trên bục giảng, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại.

Nhàn nhạt cười một tiếng, tìm được rồi.

“Nhuyễn.”

Chàng trai cong cong khóe miệng, âm thanh có chút lạnh lẽo nói ra một chữ rất mờ ám, nói xong cũng không để ý tới những tiếng ồn ào ở phía sau anh lại cúi đầu xuống.

Hoắc Giáo nghe xong chữ này, khó hiểu gãi gãi đầu, trước kia Tứ Ca chưa bao giờ tham gia vào loại đề tài này, hôm nay đột nhiên nói ra chữ khó hiểu này, sao anh biết người ta mềm?

*Nhuyễn và mềm đồng âm

“Hạ Nhuyễn, vị trí của em là bàn thứ ba đếm ngược từ dưới lên, phía trước Lục Tứ.”

Lục Tứ? Rất quen tai, là chàng trai trong con ngõ nhỏ mấy hôm trước? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Cô gái nghe thấy tên Lục Tứ thì đột đột nhìn theo hướng tay giáo viên chỉ, vừa hay cũng bắt gặp đôi mắt chàng trai đang từ trong di động nhìn lên.

Ngày hôm đó Hạ Nhuyễn không nhìn thấy đôi mắt anh, hôm nay lại nhìn thẳng vào trong đó.

Cô chưa bao giờ thấy đôi mắt như vậy, xinh đẹp lại nguy hiểm, khi nhìn người khác mang theo lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta không nhịn được chìm đắm vào trong đó.

Bất cần lại thu hút, được định sẵn sẽ trở thành thứ thu hút sự chú ý của người khác.

Lục Tứ không nhìn di động nữa, mà nhìn chằm chằm cô gái đi xuống bục giảng đi về phía mình.

Đồng phục mùa hè của trường học là áo sơ mi trắng và chân váy dài màu biển, bầu ngực to tròn của cô gái căng áo sơ mi lên thành một độ cong mê người, vòng eo vô cùng thon gọn, dưới váy là hai chân thon dài lại thẳng tắp.

Khi tới chỗ ngồi phía trước Lục Tứ, cô gái cười nhẹ một tiếng với anh, đôi mắt giống như chứa đựng một hồ nước, cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền.

Lục Tứ cảm thấy cô trắng tới lóa mắt, giống như chú thỏ con anh nhìn thấy ở nhà ông ngoại khi còn nhỏ, nếu đôi mắt đỏ ửng lên vì khóc sẽ còn giống hơn nữa.