Chương 3: Bạn cùng lớp

Cô gái ngồi ở phía trước anh, vải áo sơ mi mỏng manh không che được hình dáng của áσ ɭóŧ bên trong, phía trên áσ ɭóŧ trắng còn điểm xuyết chút dâu tây màu hồng nhạt.

Hạ Nhuyễn có chút căng thẳng, hoàn cảnh lạ lẫm, những con người xa lạ, và cả ánh mắt nóng rực ở phía sau lưng.

Chuyện ngày đó chỉ nói một câu cảm ơn, có cần cảm ơn anh thêm chút nữa không, anh có còn nhớ không? Hoặc là anh có nhận ra mình không? Ngày đó khóc quá thảm có lẽ cũng không dễ nhận ra?

Chứng rối rắm lại bắt đầu tái phát.

“Tớ tên Lê Lê, sau này chính là người ngồi cùng bàn với cậu!” Hạ Nhuyễn đang chìm đắm trong suy nghĩ bị âm thanh trong trẻo của người bạn ngồi cùng bàn kéo về.

Hạ Nhuyễn nhìn về phía người đó, là một cô gái xinh đẹp, đang cười rạng rỡ nhìn cô.

Hạ Nhuyễn ngại ngùng cười cười.

“Rất hân hạnh được ngồi cùng bàn với cậu.” Cô gái chớp chớp mắt với cô, nhìn cô gái hào phóng giới thiệu mình, trong lòng Hạ Nhuyễn dâng lên một tia hâm mộ.

Từ khi trưởng thành tới bây giờ, ba mẹ không ngừng cãi nhau khiến cô trở nên tự ti mẫn cảm, trước kia ở trường học cũ vì sợ bạn bè biết chuyện trong nhà, cho nên cô vẫn luôn từ chối mời bạn tới nhà, hơn nữa sau này lại xảy ra một số chuyện, cuối cùng kết quả là cô bị cô lập.

Hạ Nhuyễn bắt đầu sợ hãi giao tiếp, sợ hãi ngẩng cao đầu, cô rất thích những cô gái xinh đẹp hào phóng như Lê Lê.

Sự nhiệt tình của Lê Lê khiến Hạ Nhuyễn tạm thời quên mất người phía sau, hai cô gái kết bạn rất nhanh, giống như cơn mưa mùa hạ, tầm tã trút xuống.

Tới giờ ăn trưa, dưới tác động tính cách của Lê Lê, hai người nghiễm nhiên giống như tri kỉ gặp lại nhau, Lê Lê kéo cô nói đưa cô đi ăn những món ăn mình yêu thích nhất ở khu ẩm thực ngoài trường học, hai người vui vẻ đi ra cổng trường.

Phía trước có một đám đông, đều là học sinh của trường trung học liên cấp.

Bắt mắt nhất là một đôi nam nữ ở giữa, trong đám đông ồn ào, không khó để nhìn ra bọn bọ đang đẩy cô gái về phía chàng trai bên cạnh.

Dáng người chàng trai cao gầy, mặc bộ quần áo đồng phục của trường trung học liên cấp, trên người mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, một tay cắm trong túi quần, một tay còn lại kéo áo cổ áo sơ mi đồng phục.

Cô gái trước mặt ngại ngùng, có lẽ đanh làm nũng với anh, làn da cô gái trắng nõn, Hạ Nhuyễn đứng cũng không quá xa, có thể nhìn thấy được gương mặt xinh xắn của cô gái.

— Cùng với

Khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của chàng trai, giống như trước mặt anh không phải một cô gái xinh đẹp, mà chỉ là một người xa lạ chưa bao giờ gặp.

“Lục Tứ và Trần Tư Tư.” Lê Lê cũng nhìn trò hề ở phía trước.

“Sao vậy?” Hạ Nhuyễn vừa nhìn đã nhận ra chàng trai đó là Lục Tứ, anh thật sự rất nổi bật và ấn tượng.

“Người nổi tiếng đó, Lục Tứ, là người ngồi sau cậu, năm nào cũng đạt được hạng nhất, đẹp trai như vậy lại cộng thêm tính cách vừa lạnh lùng vừa hờ hững, các cô gái trong trường đều hận không thể nhào vào cậu ấy, cô gái bên cạnh đó là Trần Tư Tư, hoa khôi của lớp 4, gần đây đang theo đuổi Lục Tứ, khiến mọi người trong trường đều bàn tán sôi nổi.”

“Theo đuổi được chưa?”

Bàn tay cầm túi tiền của Hạ Nhuyễn không khỏi siết chặt lại, nói.

“Không biết, những người trước kia theo đuổi Lục Tứ đều chưa có thành công, nhưng mỗi ngày Trần Tư Tư đều kiêu căng ngạo mạn như thể cậu ta nhất định sẽ thành công, không thể nói được, xinh đẹp cũng là một loại giấy thông hành mà.”

Nói xong Lê Lê kéo tay Hạ Nhuyễn đi lên phía trước, còn lỡ miệng nói.

“Sau này sẽ còn có rất nhiều những chuyện như này, ăn cơm quan trọng hơn.”

Khi Hạ Nhuyễn đi tới trước đám đông đó, cô không tự chủ được cúi thấp đầu, có lẽ là bởi vì tự ti và sợ bị làm phiền, có lẽ là sợ đám đông, cũng có lẽ là bởi vì trong đám đông có người đó.