Chương 1: Cứu giúp

Đêm tháng chín ở Nam Thành vô cùng khô nóng.

Từ sau khi ba mẹ ly hôn, Hạ Nhuyễn và mẹ đã chuyển tới thành phố nhà bà ngoại sống, bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, mấy ngày nữa cô sẽ tiếp tục học cấp ba ở nơi này.

Lúc này Hạ Nhuyễn nhìn mấy chàng trai côn đồ có màu tóc chói mắt ở trong cửa hàng tiện lợi phía trước, cô có chút do dự, siết chặt di động trong túi, bà ngoại vẫn đang ở nhà chờ cô mua nước tương về.

Sau mấy phút chuẩn bị tâm lý, cuối cùng Hạ Nhuyễn lấy hết can đảm đi lên phía trước, cúi đầu không để ý tới ánh mắt và tiếng cười nói khó chịu ở bên cạnh bước nhanh vào trong cửa hàng tiện lợi.

Mua nước tương xong đi ra ngoài, kết quả mấy người ở cửa vẫn chưa đi, khi Hạ Nhuyễn đi đến khúc ngoặt trong một con ngõ nhỏ, cổ sau áo cô bị kéo lại.

Lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra, kêu gào.

“Em gái, để lại số điện thoại đi.” Một chàng trai giữ cô lại, Hạ Nhuyễn không dám quay đầu lại nhìn, lại ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi hương nước hoa rẻ tiền tiền trộn lẫn với nhau.

Khiến người ta buồn nôn.

“Buông tôi ra, tôi phải về nhà!”

Hạ Nhuyễn có chút ghê tởm, cố gắng giãy giụa muốn kéo áo ra khỏi tay người đó, đáng tiếc sức lực của nam và nữ chênh lệch nhau rất lớn, ở trong mắt người đó sự cố gắng của Hạ Nhuyễn xem ra chỉ giống như gãi ngứa.

Đặc biệt là ở có trong mắt những người xấu xa, ngược lại còn tăng thêm sự thú vị.

“Ui, rất biết giãy giụa nhỉ.”

Người đó không chỉ không buông cổ áo cô ra ngược lại còn đặt một tay lên bả vai cô, Hạ Nhuyễn vừa sợ hãi vừa ghê tởm, cô muốn lén lấy di động trong túi ra báo cảnh sát, nhưng tay lại vô cùng run rẩy, cô cũng sợ người đó phát hiện ra hành động của cô và sẽ càng làm những việc quá đáng hơn.

Trong con ngõ nhỏ tối tăm, không có ai đi ngang qua, ngay cả kêu cứu cũng không được.

Nhân lúc người đó quay đầu lại đùa cợt với đám bạn xấu xa của anh ta, Hạ Nhuyễn dùng sức tránh thoát khỏi người đó chạy nhanh về phía trước.

Cô biết người phía sau sẽ nhanh chóng đuổi theo, nhưng theo bản năng cô vẫn chạy về phía trước, chạy đến đầu hẻm bên ngoài là sẽ an toàn!

“Còn dám chạy? Xem ông đây bắt được có chơi chết mày không!”

Nghe những lời nói tục tĩu ở phía sau, Hạ Nhuyễn cảm nhận được nước mắt của mình không nhịn được trào ra, bước chân của người phía sau dường như càng lúc càng gần.

Bàn tay đó sắp túm được tó của cô, cô có chút tuyệt vọng nghĩ thật sự không còn cách nào khác thì sẽ ném nước tương lên đầu anh ta.

Khi Hạ Nhuyễn chuẩn bị giơ chai nước tương trong tay lên, cô đυ.ng vào một bức tường thịt, l*иg ngực và bả vai của người trước mặt khiến đầu mũi cô đau đớn, ngay cả nước mắt của mình cũng dính vào áo của anh.

Còn chưa kịp nhìn rõ mặt người này.

Hạ Nhuyễn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt góc áo của chàng trai trước mặt.

“Cứu tôi với!”

Cô ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai, chiếc mũ lưỡi trai che đi mái tóc và đôi mắt của anh, nhưng do sự chênh lệch chiều cao, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc bén và cánh môi mím chặt của anh.

“Mẹ nó, đừng xen vào việc của người khác.” Người đó đã đuổi tới.

Lục Tứ cúi đầu nhìn cô gái vẫn đang run rẩy nắm chặt áo anh, nước mắt giàn giụa trên mặt, còn đang nấc lên, khiến người ta vô cùng đau lòng.

Lục Tứ tự nhận mình là người không thương hương tiếc ngọc, nhưng nhìn thấy tình huống này là không giúp đỡ cũng không phải việc đàn ông nên làm, huống chi cô gái này còn quá đáng thương.

“Cút.” Lục Tứ nâng cánh tay lên ôm cô gái vào trong lòng ngực một chút, cởi mũ lưỡi trai xuống đội lên đầu cô, không kiên nhẫn đưa mắt nhìn tên côn đồ ở đối diện một chút.

“Mày là ai, dám nói như vậy sao?” Tên côn đồ thấy khí thế người sống chớ gần trên người chàng trai, có chút sợ hãi nhưng vẫn không cam lòng chịu thua, cứng đầu tiếp tục thể hiện oai phong.

“Lục Tứ, Lục Tứ trường trung học liên cấp.” Hạ Nhuyễn nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của chàng trai, mũ lưỡi trai che khuất tầm mắt không nhìn thấy tình huống phía trước, được anh ôm vào trong ngực, Hạ Nhuyễn hơi tìm lại chút cảm giác an toàn, trên người chàng trai có mùi hương thuốc lá và mùi bạc hà nhàn nhạt.

Khác với mùi thuốc lá rẻ tiền trên người người vừa rồi, mùi hương trên người chàng trai rất dễ ngửi, phản ứng kỳ diệu của nicotin và bạc hà, có chút mát lạnh.

Sau đó Hạ Nhuyễn cũng không nghe rõ tên côn đồ kia nói gì, vùi mặt trong lòng ngực chàng trai, chỉ mơ mơ hồ hồ biết tên côn đồ đó xin lỗi rồi bỏ chạy, chàng trai cũng không buông cánh tay đang ôm cô ra.