Chương 8



------------------------

Chương 5: Đêm nay trăng sáng rực rỡ

Ngày mai là ngày nghỉ Tết Trung thu nên lớp 16 háo hức cả ngày về kỳ nghỉ sắp tới.

Ngày 15 tháng 8, hoa quế thơm ngát, những cây hoa quế vàng cạnh sân trường đang nở hoa, nhìn từ xa, giống như những miếng vàng ròng treo trên cành, cưỡi trên gió thu, hương thơm xa xăm.

Tùy Ngộ đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy Mạnh Tri Nhạc đang nằm trên lan can hành lang, nhìn về phương xa.

"Em không nghỉ trưa ở trong lớp, mà ra đây làm cái gì?"

"Thầy ơi, nhìn xem!" Ánh mắt Tùy Ngộ nhìn theo hướng ngón tay của Mạnh Tri Nhạc.

Chỉ thấy một nam sinh cầm một cuốn sách, vừa đi dạo vừa đọc sách.

"Thầy ơi, thầy có nhìn thấy không?"

“Ừ, thấy rồi, việc này cũng quá đáng rồi.” Thời gian nghỉ trưa mà không nghỉ ngơi, chạy tới sân thể dục để đọc sách.

Ôi, lại cuồn cuộn nổi lên rồi, thời tiết mùa thu trong lành không quá lạnh cũng không quá nóng nên ngủ trưa rất thoải mái.

Mạnh Tri Nhạc tựa cằm vào lan can: “Đúng vậy, em xem đến xấu hổ luôn đấy.”

Tùy Ngộ kinh ngạc nói: "Em còn biết xấu hổ sao?" Trời ạ, đây vẫn còn là Mạnh Tri Nhạc chơi bời lêu lỏng, không biết tiến thủ đó sao?

“Đương nhiên rồi.” Mạnh Tri Nhạc không vui nói: “Rõ ràng ban ngày mà phanh ngực lộ vυ", thật là không biết xấu hổ.”

Phanh ngực lộ vυ"? Tùy Ngộ nghi hoặc nói: “Em đang nói cái gì?”

"Thầy, thầy chưa nhìn thấy à?" Mạnh Tri Nhạc lại chỉ về phía trước, sau đó mới chú ý đến gần đó có mấy nam giáo viên đang chơi bóng rổ trên sân bóng rổ.

Buổi trưa nắng lên cao, các nam giáo viên chơi bóng rổ đổ mồ hôi đầm đìa, có lẽ vì quần áo dính vào người, cảm thấy khó chịu nên có người mới trực tiếp cởϊ áσ ra, còn người dè dặt hơn, chỉ vén áo lên ngực, để lộ cái bụng tròn vo.

Chưa kể hành vi này thiếu văn minh và khó coi đến mức nào, cái bụng bia đầy mỡ co giật ba lần và hai cục mỡ treo trên ngực quả thực nhìn không chịu nổi.

Tùy Ngộ vỗ vào sau ót Mạnh Tri Nhạc: "Thằng nhóc này, thầy nói với em về phía trước, nhưng em lại nói với thầy về bên hông! Ai nói những người đó?"

Anh đẩy đầu Mạnh Tri Nhạc xuống: “Em có nhìn thấy cậu học sinh đang đọc sách kia không?”

“Thấy.”

“Có cảm giác gì?”

Mạnh Tri Nhạc nghiêm túc nói: “Không có cảm giác.”

Quả nhiên đây chính là Mạnh Tri Lạc mà anh biết, chỉ cần cậu ta đủ giỏi, người khác vĩnh viễn không thể dây dưa với cậu ta, Tùy Ngộ túm lấy sau cổ áo Mạnh Tri Nhạc, xách cậu ta vào lớp như một con gà.

Tất cả học sinh trong lớp đều đang ngủ trên bàn, ngoại trừ Thẩm Hữu, cậu ta vẫn ngồi thẳng ở trước bàn, vẫn đang chăm chú làm bài.

Tùy Ngộ không khỏi thở dài vì vua sách đang ở bên cạnh mình.

(*) Vua sách: ban đầu có nghĩa là vua kỳ thi, nó ám chỉ một người làm bài kiểm tra rất giỏi, giỏi hơn những học sinh khác và thường đứng đầu trong kỳ thi.

Thẩm Hữu đang suy tư, bỗng nhiên có một bàn tay đặt lêи đỉиɦ đầu cậu, ngẩng đầu nhìn lại, chính là giáo viên chủ nhiệm của cậu, người này vẫn nở nụ cười làm cậu rất chán ghét đó.

Hơi thở ấm áp truyền vào tai, đối phương đưa mặt lại gần rồi nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Lỗ tai trái của cậu mơ hồ nóng lên, Thẩm Hữu tránh mặt anh như bị điện giật, hoảng hốt nói: “Em không buồn ngủ.”

"Vậy cũng để đầu óc nghỉ ngơi một lát đi." Đối phương vỗ vỗ vai cậu, sau đó cong ngón tay gõ nhẹ vào gáy Mạnh Tri Nhạc đang nhích tới nhích lui trên ghế.

Nhìn Tùy Ngộ rời khỏi phòng học, Thẩm Hữu xoa xoa lỗ tai càng lúc càng nóng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, không biết từ khi nào, mỗi lần Tùy Ngộ đến gần cậu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, trái tim sẽ mất kiểm soát, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Thật là khiến người chán ghét...

Vì là ngày nghỉ nên hôm nay không có tiết tự học buổi tối, bầu trời đã hoàng hôn, bầu trời hồng tím tràn ngập sắc cam rực rỡ và ấm áp, thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục đi học, bước đi dưới ánh nắng chiều, một nhóm ba, năm người đang nói chuyện và cười đùa, hương thơm của hoa quế thoang thoảng trong mũi, hai bên là những cây ngô đồng cao lớn tươi tốt đang đung đưa trong gió chiều.

Ở thế giới này, Tùy Ngộ là một đứa trẻ mồ côi, trong dịp Trung thu, đoàn tụ và ngắm trăng chỉ là một điều viển vông đối với anh.

Thậm chí trước khi chết, anh cũng đã lâu rồi không có về nhà.

Ngày nghỉ hợp pháp, lương gấp ba.

Trong điện thoại là “Con đang tăng ca và sẽ không về.” “Nghỉ ngơi nhiều hơn là được."

Chỉ có vài chữ, như muốn che giấu sự nhớ nhung và cảm giác áy náy trong lòng.

Qua nhiều năm làm việc, sóng điện từ vô hình đã trở thành sợi dây kết nối duy nhất giữa anh và cha mẹ.

Nếu biết trước một ngày nào đó mình sẽ chết đột ngột, làm sao anh có thể bằng lòng từ bỏ mọi cơ hội được gặp nhau chứ, rõ ràng là vì một cuộc sống tốt hơn, nhưng lại lạc lối trong việc theo đuổi cuộc sống đó.

Dần dần quen với thế giới mới, cuộc sống mới nhưng trong lòng Tùy Ngộ vẫn luôn cảm thấy áy náy và có lỗi với cha mẹ mình.

“Tiểu Cuốn, có phải tôi vĩnh viễn sẽ không thể quay trở về được phải không?"

“Đúng vậy, kí chủ.”

Quả cầu ánh sáng cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Tùy Ngộ, xoa xoa mặt anh, an ủi nói: “Kí chủ, Tiểu Cuốn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Tùy Ngộ mỉm cười, quay lại văn phòng, nhìn thấy đồng nghiệp lần lượt vui vẻ rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy cô đơn.

Anh đeo tai nghe ngồi trong sân trường, ngơ ngác nhìn khuôn viên rộng lớn, sự ồn ào náo nhiệt của trường học đã kết thúc, khuôn viên trống trải bỗng trở nên trống rỗng, sự yên tĩnh này khiến người ta không thoải mái.

Tùy Ngộ chống cằm, chán nản suy nghĩ làm sao trải qua ba ngày nghỉ này.

Hai bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện, đó là Kiều Nhất Phàm và Phùng Xuyên.

“Sao hai em vẫn chưa đi?”

Phùng Xuyên và Kiều Nhất Phàm ngồi ở hai bên Tùy Ngộ, có chút cười ngượng ngùng.

"Thầy ơi, chúng em muốn nói chuyện với thầy."

Tùy Ngộ có chút kinh ngạc: "Các em muốn nói cái gì?"