Chương 9

----------------------------------------

Chương 5.1

Phùng Xuyên nhìn Tùy Ngộ như đã hạ quyết tâm: “Thầy ơi, nếu bây giờ em chăm chỉ học hành, thầy cho rằng em có hy vọng thi đỗ vào trường đại học cơ sở* không ạ?”

(*) Đại học cơ sở: Cao đẳng cơ sở là tên cũ, còn tên chính thức hiện nay là cao đẳng nghề (cao đẳng), nhưng hầu hết mọi người vẫn quen gọi nó là đại học cơ sở, là một trong những cấp học của đại học và là cấp thấp nhất của giáo dục đại học.

Phùng Xuyên làm lớp trưởng, có tính cách ổn định và khiêm tốn trong công việc, cậu có dáng vẻ ngay thẳng, lông mày rậm và đôi mắt to, cách cư xử của cậu mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt đáng tin cậy.

Nhưng vì cậu được phân vào lớp 16 nên thành tích của cậu đương nhiên sẽ không tốt như vậy, mặc dù đứng đầu lớp trước khi Thẩm Hữu đến nhưng kết quả của cậu vẫn chưa đủ tốt.

Giọng nói của Phùng Xuyên đầy chua xót: “Em muốn làm quân nhân, nhưng em chắc chắn sẽ không đậu được trường quân sự, vì vậy em muốn đăng ký vào trường đào tạo hạ sĩ quan, tuy nhiên, thành tích của em phải ít nhất là trình độ đại học cơ sở.”



Tùy Ngộ không hiểu những chính sách khi tham gia quân nhân này, anh chỉ cảm thấy Phùng Xuyên có dự tính cho tương lai luôn là điều tốt.

“Nếu em đã nghĩ về nó, vậy hãy để nó cứ tiếp diễn, rồi cũng sẽ có hy vọng.”



Vẻ mặt của Phùng Xuyên sáng lên khi nghe điều này.

Tùy Ngộ hỏi: “Vì sao em muốn làm quân nhân?”

Phùng Xuyên nhìn về phương xa: “Cha em là một người quân nhân, sau khi xuất ngũ, ông làm cảnh sát và mất khi em mới 8 tuổi, mẹ em một mình vất vả nuôi em khôn lớn, cách đây một thời gian, thân thể của mẹ em luôn cảm thấy không khỏe nên đến bệnh viện kiểm tra, thì nói cần phải phẫu thuật, mẹ em nói dối em rằng bệnh không nghiêm trọng nhưng em đã xem phiếu khám của bệnh viện...”

Đôi mắt Phùng Xuyên đỏ hoe: “Cả đời mẹ em sống rất mạnh mẽ, sau khi cha em mất đi, mẹ em vừa chăm sóc em và bà nội, vừa lo việc sinh ý quán ăn, việc gì mẹ em cũng làm tốt, mọi người xung quanh đều nói mẹ em rất giỏi và là một người phụ nữ thép, nhưng với tư cách là con trai duy nhất của mẹ em, em chưa bao giờ tranh cho mẹ em bất kỳ vinh quang nào.”



“Mẹ em chưa bao giờ phàn nàn về em, nhưng em muốn trở thành đứa con trai khiến mẹ em tự hào…” Phùng Xuyên che mắt lại, nước mắt chảy dài trên ngón tay.

Kiều Nhất Phàm lấy khăn giấy từ trong cặp ra, Tùy Ngộ giúp đỡ đưa qua: “Bỏ qua sự lo lắng cho cha mẹ, em có muốn tự mình đi làm quân nhân không?”



“Em muốn.” Phùng Xuyên hịt hịt cái mũi, kiên định nói. “Người đàn ông tốt là phải trấn giữ biên giới và bảo vệ đất nước, ý chí ở khắp mọi nơi.”



“Làm tốt lắm.” Từ đáy lòng Tùy Ngộ ngưỡng mộ lòng quyết đoán và chí hướng của Phùng Xuyên: “Sau khi tốt nghiệp, hãy mặc quân phục đến gặp thầy.”

“Dạ!” Phùng Xuyên lau nước mắt, mỉm cười gật đầu, sau khi nói chuyện với thầy, cậu cảm thấy tự tin hẳn lên.

Kiều Nhất Phàm hâm mộ nhìn Phùng Xuyên, vừa mừng cho cậu, đồng thời trong lòng lại càng xấu hổ.

“Em làm sao vậy?” Tùy Ngộ không có quên, bên phải anh còn có người đang ngồi, nên lên tiếng hỏi.

Kiều Nhất Phàm nghịch nghịch thảm cỏ xanh trên sân, ngập ngừng hỏi: “Thầy ơi, con người có nhất thiết phải học đại học không?”

Câu hỏi này khiến Tùy Ngộ sửng sốt.

Anh lựa lời mà nói: “Đại học, đối với hầu hết những người bình thường, quả thực là một trải nghiệm và nền tảng vô cùng quan trọng, trong những năm đại học, môi trường, bạn học và giảng viên sẽ có tác động đến em, nó sẽ khiến em có một sự thay đổi nhất định về mặt thái độ và quan niệm.”

Kiều Nhất Phàm rầu rĩ mà nói: “Vậy không học đại học thì không có tương lai sao?”



“Dĩ nhiên là không.”

Tùy Ngộ nghĩ đến chính mình cũng là một đường nỗ lực đi học, đọc sách, nhưng cuộc sống sau đó lại không hạnh phúc chứ đừng nói đến thành công.

Chỉ có thể nói rằng xã hội là thực tế.

“Nhưng em không thể làm tốt điều gì cả.”

Cha mẹ của Kiều Nhất Phàm ly hôn khi cô học năm đầu trung học cơ sở và sau đó mỗi người đều có cuộc sống gia đình mới, sau đó cô bắt đầu sống như một quả bóng đá, ở bên đây vài tháng rồi lại sang bên kia ở vài tháng, trong gia đình mới của bố mẹ, cô luôn sống dè dặt và thận trọng.

Hơn nữa thành tích của cô không tốt, bố mẹ cô luôn cho rằng cô thật vô dụng và không có tiền đồ, cô vốn đã ở độ tuổi nhạy cảm, nhưng theo thời gian, tạo thành trong lòng cô sự mặc cảm tự ti rất nghiêm trọng.

Tùy Ngộ không ngờ rằng đằng sau nụ cười vui vẻ của Kiều Nhất Phàm lại ẩn giấu một trải nghiệm như vậy.

“Không ai có thể làm tốt cho bất cứ điều gì, mà em cũng vậy.”

“Nhưng em...”



“Cậu có thể vẽ tranh.” Phùng Xuyên ngắt lời Kiều Nhất Phàm, rồi lại nói: “Cậu vẽ tranh rất tốt.”

Tùy Ngộ không biết điểm này, anh nhìn Kiều Nhất Phàm, đối phương rụt cổ, không tự tin nói: "Không có, chỉ là bình thường thôi."

“Thầy ơi, cậu ấy đã vẽ báo tường* ở trong lớp.”



(*) Báo tường: hay còn gọi là bích báo, bao gồm những bài viết, tranh vẽ được trình bày trên giấy có khổ lớn để treo trên tường nhằm truyền tải những thông tin có tính chất nội bộ trong khuôn khổ một cơ quan, tổ chức, trường học… nào đó.

Mới vừa khai giảng, nhà trường đã cho vẽ báo tường với chủ đề "Ngày nhà giáo", Tùy Ngộ hoàn toàn không để ở trong lòng, ở trong lớp chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không sắp xếp người vẽ.

Chính là đã một tuần trôi qua, anh nhìn thấy trên bảng đen có một người được vẽ bằng mực, đứng dưới gốc cây ngô đồng, mặc áo hoodie màu xanh và đeo tai nghe, mỉm cười nhìn lên trời, ánh sáng và bóng tối lốm đốm chiếu vào người anh, anh nhìn như không khác gì chính anh.

Tùy Ngộ lần đầu tiên nhìn thấy có người vẽ chính mình, lại nhìn mấy lần với vẻ không thể tin được, người vẽ tranh rõ ràng đã đầu tư rất nhiều tâm tư, nét vẽ đều rất nhẹ nhàng.

"Chỉ là bình thường mà thôi!" Tùy Ngộ kinh ngạc nói: "Tranh đẹp như vậy, thầy rất ngượng ngùng khi thừa nhận đó chính là thầy đó."



"Không có..." Kiều Nhất Phàm ngượng ngùng khiêm tốn nói: "Tại thầy ở ngoài đời quá đẹp trai ấy mà?"



"Đó là bởi vì tròng kính của em quá dày." Tùy Ngộ cảm thán nói: "Các em muốn làm gì thì làm, đời người không có đường quay lại, có khi bây giờ bỏ lỡ cơ hội, sẽ không bao giờ lấy lại được nữa, không nên nghĩ đời người rất dài, về sau còn có thời gian, nói không chừng một ngày nào đó, khi đang đạp xe leo lên con dốc, người đột ngột liền ngoẻo rồi."

Phùng Xuyên và Kiều Nhất Phàm ở một bên nghe xong, ban đầu còn cảm thấy có lý, nhưng mãi đến câu cuối cùng, mới cảm thấy là lạ.

Tùy Ngộ ho nhẹ một tiếng: "Đùa thôi."

"Được rồi, trời cũng tối rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi." Tùy Ngộ đứng dậy, vỗ vỗ đám cỏ bám trên người.

"Thầy ơi, cho thầy nè!"

Chỉ thấy Phùng Xuyên và Kiều Nhất Phàm mỗi người cầm một cái bánh trung thu đưa tới trước mặt Tùy Ngộ: “Thầy ơi, trung thu vui vẻ.”

Tùy Ngộ cầm lấy bánh trung thu, xoa xoa hoa văn trên bao bì, giọng ấm áp nói: "Các em cũng vậy, trung thu vui vẻ."

Trăng tròn treo trên bầu trời, tiếng cười lan tỏa đến hàng ngàn gia đình.

Không giống như những tòa nhà cao tầng ở khu vực trung tâm thành phố, khu vực này chủ yếu bao gồm những ngôi nhà trệt thấp bé trong khu dân cư.

Trong một sân nào đó, trên bàn gỗ bày một món mặn hai món chay, một chiếc bánh trung thu năm hạt* được cắt làm bốn miếng đặt trên đĩa.

(*) Bánh trung thu năm hạt: Bánh trung thu năm hạt là một trong những loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, nhiều vùng trên cả nước có công thức làm bánh trung thu năm hạt riêng, năm hạt của bánh trung thu năm hạt là hạt ô liu , quả óc chó, hạt dưa đen , hạt vừng trắng và hạnh nhân.

Bàn ăn tuy chỉ có hai người nhưng lại có chén và đũa cho ba người.

Thẩm Tự Cường rót cho mình một ly rượu nhỏ, bàn tay cầm chai đầy vết chai, trên đó có những vết đen không thể rửa sạch, móng tay trắng bệch, các đốt ngón tay thô to hơi biến dạng, đôi tay này đã lao động vất vả quanh năm, thể hiện những thăng trầm của cuộc sống.

Ông bưng ly lên uống một ngụm, khuôn mặt phong trần khiến ông trông già hơn rất nhiều so với các bạn già cùng trang lứa, cuộc sống nhặt rác, vác bao, kéo xe hàng ngày khiến lưng ông hơi còng xuống.

Đặt ly rượu xuống, ông mỉm cười với Thẩm Hữu, khoa hai tay ra hiệu trước ngực.

Thẩm Hữu khác hẳn với vẻ căng thẳng khi ở trước mặt người ngoài, trước mặt cha, cậu buông bỏ bộ áo giáp cứng rắn bảo vệ mình xuống, cả người trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Cậu trả lời cha mình bằng ngôn ngữ ký hiệu, đó là cách duy nhất cậu và cha giao tiếp trong hơn mười năm.

Trong ngôi nhà này, chưa bao giờ có tiếng cười nói.

Không, có lẽ trong thời thơ ấu của cậu chắc hẳn đã có những lúc náo nhiệt đi, nhưng rất tiếc cậu không thể nhớ được.

Thẩm Hữu nhìn vầng trăng tròn, đáng tiếc cậu không thể nhớ rõ được.