Chương 7

-------------------------

Chương 4.2

Ngoài cửa ba người nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở bên trong, trong lòng run lên.

Đây là lần đầu tiên trong lớp 16 có giáo viên đứng ra bênh vực bọn họ, bọn họ đã quen với việc thỉnh thoảng có giáo viên tụ tập cùng một chỗ, lấy bọn họ tìm niềm vui, gặp nhau ở trong văn phòng trong giờ nghỉ giữa khóa, cũng nhận không ít lời châm chọc mỉa mai.

Tuy thành tích không tốt nhưng họ không phải là những kẻ ngốc, người khác có tâm tư gì đối với bọn họ, lại không phải là không nhìn ra.

Như vậy thì làm sao, ngoài việc giả vờ ngu ngốc và im lặng, bọn họ không thể làm gì và sức lực cũng không đủ.

Tùy Ngộ vừa ra khỏi cửa, đã gặp mặt ba đứa nhỏ này, dường như ba đứa nhỏ này không dám nhìn anh ta, cúi đầu lẩm bẩm: "Thầy..."

"Chúng ta vào lớp thôi."

Tùy Ngộ bước vào lớp, học sinh trong lớp đã ngồi vào chỗ của mình.

Mặc dù bề ngoài mọi thứ có vẻ êm đềm nhưng thực chất lại có những dòng chảy ngầm đầy sóng gió.

Chuyện này không thể chậm trễ được.

Thẩm Hữu rất ít khi không làm bài, mà ngồi trên ghế, chắp tay để dưới gầm bàn, cúi đầu, không thấy rõ biểu tình.

Tuy rằng sống lưng vẫn thẳng, nhưng Tùy Ngộ vẫn cảm giác được một chút gượng gạo.

Giống như tên trên dây cung đang được kéo căng, lúc nào cũng có thể bắn ra.

Chỉ là cung tròn dễ gãy, dây căng dễ đứt.

(*) Cung tròn dễ gãy, dây căng dễ đứt: Nó có nghĩa là đừng đánh giá thấp bản thân, đừng bị chi phối bởi ham muốn vật chất và danh tiếng.

"Hôm nay trong giờ ăn tối đã xảy ra chuyện, trong lớp có một số học sinh nghe được một ít lời đồn đãi, suy nghĩ trong lòng cũng bắt đầu thay đổi theo."

"Người khác nói lớp chúng ta có thành tích kém thì cũng tốt, đứng cuối bảng thì sao nào, những lời vô nghĩa của người khác chúng ta vẫn phải chịu đựng, nhưng khi đóng cửa lại chúng ta thực sự không thể để người khác nắm mũi dẫn đi, chúng ta vẫn phải tự mình đưa ra phán xét trong mọi việc."

"Người khôn nói chậm, kẻ ngốc nói quá nhiều."

“Miệng lưỡi vụng về cũng không sao, miệng lưỡi sắc bén không bằng tỉnh táo sáng suốt, người không biết toàn bộ câu chuyện thì không nên bình luận, các em không hiểu nguyên tắc đó sao?”

"Một vạn người có thì có một vạn cái miệng, hôm nay lời nói có thể rơi vào người khác, ngày mai có thể rơi vào người các em!"

“Một sợi chỉ không làm được một cuộn, một cái cây không làm nên rừng cây, khi gặp vấn đề thì chúng ta đóng cửa rồi giải quyết, không thể để người ngoài nhai lưỡi*, chúng ta phải cho mọi người biết rằng lớp 16 là một lớp đoàn kết, không thể bị người khác chỉ dùng mấy lời mà phá vỡ!”

(*) Nhai lưỡi: Nó có nghĩa là nói những điều vô nghĩa và gây rắc rối.

Tùy Ngộ nắm chặt nắm đấm mạnh xuống bục giảng, âm thanh lớn vang lên khiến tim mọi người thắt lại.

Toàn bộ lớp, lặng ngắt như tờ.

Kiều Nhất Phàm nghe Tùy Ngộ nói xong, thì nghiến răng nghiến lợi bắt đầu lục lại cặp sách, trong lòng cô không nghĩ sẽ có người trộm quỹ lớp, Mạnh Tri Nhạc ở bên cạnh cũng giúp cô lấy cặp sách từ trong hộc bàn ra, rồi giúp cô tìm.

Hai người tựa đầu vào nhau, lục soát từng ngăn, đột nhiên Mạnh Tri Nhạc phát hiện hai ngón tay của mình hình như chọc vào một cái lỗ nào đó, cậu không xác định sờ vào, hưng phấn đẩy Kiều Nhất Phàm, nhỏ giọng nói ra: "Này, ở đây có một cái lỗ."

Kiều Nhất Phàm sửng sốt, tình cờ đây chính là ngăn cô để tiền, cô cũng thò tay vào, lỗ không lớn nên cô chỉ dùng hai tay kéo nó ra, kết quả là tiền giấy và một đống tiền xu đã lộ ra tới.

Có vẻ như nó đã rơi xuống giữa hai ngăn qua một cái lỗ.

Mạnh Tri Nhạc hưng phấn đứng lên: “Thầy, em tìm được tiền rồi!”

Kiều Nhất Phàm cẩn thận đếm lại, phát hiện nó khớp với số tiền lúc trước.

Cô bé cũng nhanh chóng cầm số tiền đứng dậy nói: “Thầy ơi, tiền vẫn còn đó, là do cặp sách của em bị hỏng, nên rơi xuống giữa hai ngăn rồi.”

Tùy Ngộ im lặng đứng đó, không ngạc nhiên cũng không vui.

Các bạn cùng lớp đã từng tung tin đồn, trong lòng nghi ngờ, thậm chí còn đích thân thẩm vấn Thẩm Hữu đều đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.

Trong lòng Kiều Nhất Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu, cô biết sai lầm của mình đã gây ra tổn hại lớn cho Thẩm Hữu.

Cô quay người, cúi đầu thật sâu với Thẩm Hữu đang ngồi phía sau: “Thẩm Hữu, thật xin lỗi!”

"Mình không giữ gìn tốt quỹ lớp, lại gây cho cậu nhiều phiền toái như vậy, thật sự xin lỗi, thật xin lỗi!"

Nước mắt lớn rơi xuống trên bàn của Thẩm Hữu, Kiều Nhất Phàm không nhịn được mà khóc thút thít, cô lại lần nữa làm hỏng việc, xưa nay vẫn như vậy, dù cố gắng thế nào, cô vẫn luôn không làm tốt.

Như cha mẹ cô đã nói, cô chỉ là bùn không trát nổi tường, là gỗ mục không thể đẽo gọt.

Nhưng lần này, cô lại gây rắc rối cho bạn cùng lớp, khiến cậu ấy phải gánh chịu sự oan khuất lớn như vậy.

Thẩm Hữu ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt trên bàn, hai tay dưới bàn nắm chặt quần, cậu có chút lúng túng không biết phải làm như thế nào, đây là lần đầu tiên cậu nhận được một lời xin lỗi chân thành.

Cả lớp nhìn về phía này, bọn họ cũng không có vì Thẩm Hữu im lặng mà cảm thấy cậu ấy đang ra vẻ, là học sinh bị bỏ rơi, hơn ai hết họ hiểu rõ cảm giác bị chọc vào sống lưng.

Kiều Nhất Phàm vẫn cúi đầu khom lưng, nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại, cô thà rằng Thẩm Hữu để cô cúi lâu hơn, đó là hình phạt mà cô đáng phải chịu.

Tùy Ngộ đỡ bục giảng, lặng lẽ nhìn cả lớp.

Lúc này, một nam sinh cao lớn ở hàng sau đứng dậy, đi thẳng về phía Thẩm Hữu.

"Thẩm Hữu, tôi xin lỗi! Tôi đã tin vào lời đồn, tôi xin lỗi bạn về hành vi trước đây của tôi! Tôi thật xin lỗi! Bạn không cần phải cảm thấy áp lực, tôi không cầu xin sự tha thứ của bạn, tôi nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình, tôi thật xấu hổ.”

Nam sinh cao lớn đứng trước mặt Thẩm Hữu, cúi người cung kính, cúi đầu thật sâu, cậu ta là thành viên ủy ban thể thao của lớp, tên là Cao Tùng, cậu ta cũng là người đầu tiên hỏi Thẩm Hữu xem cậu có lấy quỹ lớp hay không.

Thẩm Hữu đặt bàn tay đang ở dưới gầm bàn lên bàn, nhìn hai người trước mặt, nghiêm túc nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người.”

Tùy Ngộ nhớ lại một đoạn văn đã từng đọc: “Chúng ta không thể chọn được loại đất mình rơi vào, màu mỡ hay cằn cỗi, Bắc Quốc hay phương nam, dù có bị chôn sâu đến đâu, cuối cùng chúng ta cũng sẽ xuyên qua lớp đất và tiến về phía ánh sáng."

(*) Bắc quốc: Miền Bắc Trung Quốc

Người thầy, phải nên giảng đạo, dạy nghề và giải quyết nghi ngờ.

Có người nói, ba tuổi là trẻ, bảy tuổi là già, đối mặt với đám thiếu niên sắp trưởng thành này, Tùy Ngộ lại có ý kiến

khác về câu nói này.

Sống với người tốt giống như vào nhà có trồng hoa lan, lâu ngày không ngửi được hương thơm sẽ bị hóa thành hoa lan, sống chung với người bất thiện cũng giống như vào nhà có làm cá mắm, lâu ngày không ngửi được mùi thối sẽ bị nó chuyển hóa.

Trước khi một người bước vào xã hội, người gắn bó lâu nhất với mình chính là người thầy, bục giảng cao ba thước là một vùng thế giới.

Thiếu niên giống như cỏ dại, sức sống khủng khϊếp, dù có ở môi trường khó khăn đến đâu cũng có thể ngang ngược mà lớn lên, lấy dáng vẻ phản nghịch mà chống chọi với mọi gió mưa, nhưng dù cỏ dại có cứng cỏi đến đâu, cũng không thể chịu được việc bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác, cuối cùng trở nên xiêu vẹo và bóp méo, dẫn đến sự hủy diệt.

Nếu có thể ở một giây trước khi ngã xuống, thì có người giúp đỡ, thêm đất, bảo vệ rễ cây, tưới nước cho nó, thì đám cỏ dại sắp chết này chắc chắn sẽ hướng thẳng lên trời và mọc về phía mặt trời.

Ngay cả ánh sáng nhỏ bé của đom đóm cũng có thể rất phi thường.

Tùy Ngộ mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh cười từ tận đáy lòng kể từ khi đến trường cao trung số 13 này.

“Vì sự việc ngày hôm nay, mà thầy đã lấy cái mặt già này nói những lời cay nghiệt với người ta, các em không thể để thầy mất mặt, tuần này thì không kịp rồi, bắt đầu từ tuần sau phải treo cờ đỏ di động trước cửa lớp 16 cho thầy."

“Phải, nhất định!”

Lớp trưởng Phùng Xuyên thay đổi vẻ điềm tĩnh thường ngày và hét lên ba từ này với giọng lớn như tiếng chuông.

Những học sinh khác theo sát phía sau, đồng thanh hét lên: "Phải, nhất định!"

Thẩm Hữu nheo mắt nhìn Tùy Ngộ đang đứng trên bục, lần đầu tiên cậu cảm thấy ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt trên cao mạnh đến mức hơi chói mắt, chiếu sáng người trước mặt cho đến khi cơ thể người đó được bao quanh bởi một lớp ánh sáng trắng, làm lóa mắt và rung động trái tim cậu.

Chuông reo, Tùy Ngộ đi ra khỏi lớp, phát hiện Đường Thi đang đứng trong hành lang tối tăm, không biết đã quan sát bao lâu.

"Này, sao cô lại đứng ở đây?"

Đường Thi khẽ mỉm cười, dựa vào lan can hành lang, nhàn nhã nói: "Tùy Ngộ, cậu càng ngày càng giống một thầy giáo rồi đấy."

Tùy Ngộ gãi đầu, không hiểu ý trong lời nói của Đường Thi, đối phương nói xong câu đó, đã rời đi không nói thêm gì.

Sau giờ tan học, Tùy Ngộ đeo tai nghe xuống lầu và lướt điện thoại di động.

Ở góc cầu thang, một người lặng lẽ đứng đó.

“Thầy.”

Tùy Ngộ thấy Thẩm Hữu ở trước mặt có chút kinh ngạc, anh tháo tai nghe ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Hữu chủ động bắt chuyện với anh.

Vẻ mặt Thẩm Hữu vẫn bình tĩnh: “Thầy, sao thầy không hỏi em?”

“Hỏi em cái gì?”

"Hỏi em có phải trộm quỹ lớp không? Hỏi em có phải bị đuổi khỏi trường trung học số 1 vì tội trộm cắp không?" Kèm theo các câu hỏi là gằn từng chữ, đôi mắt sâu thẳm thường ngày của Thẩm Hữu càng trở nên sáng hơn, như thể ánh sáng đang bùng nổ trong con ngươi của cậu ta.

"Nếu không tìm được quỹ lớp, thầy sẽ hỏi em phải không?"

"Thầy sẽ hỏi đúng không?" Thẩm Hữu mỉm cười, trong mắt lại không có một tia ý cười, nụ cười thê lương, khóe môi nhếch lên chua xót.

Tùy Ngộ kiên định nói: "Thầy sẽ không hỏi."

Thẩm Hữu không cam lòng mà chất vấn: “Ở đây không có người khác, thầy không cần phải làm bộ dáng giả mù sa mưa này.”

Bộ dáng của cậu, giống như muốn để Tùy Ngộ nói ra câu trả lời khiến cậu vừa lòng, để cậu có thể duy trì nỗi tuyệt vọng đã từng cảm thấy.

“Thầy tin em.”

Tùy Ngộ nói xong, liền rời đi.

Thẩm Hữu bị bỏ lại một mình, đứng trong góc tối, ngọn đèn thoát hiểm trên tường chiếu sáng lờ mờ một góc.

Cậu dùng lòng bàn tay che mắt, dường như dùng hết sức lực để ép ra vài từ qua kẽ răng: "Thật là một kẻ khiến người chán ghét..."