Chương 6

---------------------

Chương 4.1

Lời nói của bà ta đầy lo lắng nhưng trong lòng lại đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Tôi vừa nói lớp của thầy..."

Tùy Ngộ lười đối phó với bà ta, liền trợn mắt nhìn bà ta, yêu cầu hai người đang đứng ra khỏi văn phòng, lúc này đang là giờ ăn tối, trong văn phòng còn có những học sinh khác, Tùy Ngộ không muốn để người khác bàn tán về chuyện này.

Mặc dù miệng Vương Lệ Hoa không khác gì loa phát thanh của trường, nhưng Tùy Ngộ vẫn muốn tránh bà ta càng xa càng tốt.

Tùy Ngộ hỏi Kiều Nhất Phàm đã xảy ra chuyện gì, thì ra cô bé vừa ăn tối về, đang tìm sách bài tập trong cặp, thì phát hiện túi đựng tiền quỹ lớp đã bị bung ra, số tiền cũng ít hơn một nửa.

Cô bé tìm khắp các ngăn kéo nhưng vẫn không tìm thấy, cô bé hoảng hốt nghĩ đến việc mình đã hứa với Tùy Ngộ từ sáng sớm nhưng chưa đầy một ngày đã mất tiền, trong lòng cô bé cảm thấy xấu hổ và khó chịu, không nhịn được nằm trên bàn khóc.

Sau khi Phùng Xuyên biết được sự việc, cậu nhócđã đưa cô bé đến gặp giáo viên chủ nhiệm.

Tùy Ngộ cũng có chút đau đầu, trong lớp học của trường trung học số 13 không có camera nên việc xử lý chuyện này thực sự rất khó khăn.

Anh chưa kịp nghĩ ra cách nào thì đã nhìn thấy Mạnh Tri Nhạc đang vội vàng từ lớp học chạy tới đây.

“Thầy ơi, không tốt rồi!”

Tùy Ngộ đau đầu: “Có chuyện gì xảy ra?”

Mạnh Tri Nhạc chạy tới trước mặt anh, chống đầu gối thở hổn hển: “Cả lớp, các bạn trong lớp đều đồn thổi là Thẩm Hữu trộm tiền, mấy bạn cùng lớp đã bắt đầu đối mặt chất vấn cậu ấy."

Tùy Ngộ "lộp bộp" một tiếng, trong lòng có chút nóng nảy, chợt nghĩ tới lời của Vương Lệ Hoa nói lúc sáng đã bị anh ngắt lời, hình như bà ta định nói cái gì đó.

Tùy Ngộ nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại nghi ngờ Thẩm Hữu?”

Mạnh Tri Nhạc, Kiều Nhất Phàm, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, rõ ràng là bọn họ không muốn nói, cuối cùng lớp trưởng Phùng Xuyên lên tiếng: “Thầy ơi, dạo này trong trường có tin đồn, người ta nói rằng Thẩm Hữu đã bị đuổi khỏi trường trung học số 1 vì bị bắt quả tang ăn trộm và chuyển đến trường chúng ta."

“Còn nói,” Phùng Xuyên có vẻ do dự: “Còn nói cha cậu ấy là người thu gom phế liệu và trộm đồ trong trường cùng với Thẩm Hữu.”

Trong đầu Tùy Ngộ nhớ lại những gì mình nghe thấy trong đêm đầu tiên gặp nhau trong hẻm, mặc dù không biết vì sao Thẩm Hữu từ trường trung học số 1 chuyển tới đây, nhưng anh hoàn toàn không tin Thẩm Hữu trộm tiền.

Một người có thể đứng thẳng lưng trước sự bắt nạt sẽ không thực hiện hành vi trộm cắp như vậy.

Tùy Ngộ bảo mấy đứa nhỏ đợi mình ở cửa, sau đó xoay người đi vào văn phòng, định thu dọn đồ đạc đi về lớp học, nhưng vừa vào cửa đã nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Vương Lệ Hoa.

"Tôi đã nói tiền này chắc chắn sẽ bị trộm, hầu hết người có gia đình bình thường đều chướng mắt hai trăm tệ này, nhưng đối với đứa trẻ đó, cha nó sẽ phải nhặt rất nhiều giẻ rách mới kiếm được hai trăm tệ..."

Bước chân của Tùy Ngộ dừng lại, sau đó anh quay sang nhìn người đang nói chuyện đến phun nước miếng, các giáo viên xung quanh nhìn thấy Tùy Ngộ đang tiến lại gần với vẻ mặt khó coi, một số người trong số họ có biểu cảm không tự nhiên, trực tiếp tản ra hai bên.

Vương Lệ Hoa thấy mọi người đều có biểu cảm kỳ lạ, đang định hỏi một câu thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tùy Ngộ từ phía sau truyền đến.

"Cô Vương, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp 16, tôi khuyên cô, nên thu cái lưỡi dài của cô lại một chút, chuyện lớp của tôi, không đến lượt cô quơ tay múa chân, và tôi không chấp nhận việc cô ăn nói xằng bậy về học sinh của tôi đâu."

"Sao cậu dám nói chuyện như vậy với tôi!" Vương Lệ Hoa chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị một tiểu bối nói như vậy.

"Cô không dùng lỗ tai để nghe à? Tôi hỏi cô, hôm nay cô nói những lời này, cô dám đảm bảo là sự thật không?"

Vương Lệ Hoa rõ ràng là thiếu tự tin: "Đây là suy đoán có cơ sở..."

"Tin đồn dừng lại ở người có trí tuệ." Tùy Ngộ liếc nhìn các giáo viên vừa tụ tập ở đây để tham gia cuộc vui, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Vương Lệ Hoa: "Nhưng không dừng lại ở người thiểu năng trí tuệ."

Sắc mặt Vương Lệ Hoa thay đổi.

“Cô muốn quản chuyện này thì đến gặp hiệu trưởng, cướp chức giáo viên chủ nhiệm lớp 16 của tôi, nếu không, tôi một ngày còn làm giáo viên chủ nhiệm lớp 16, không cho phép người khác nói xấu chửi bới học sinh của tôi, ai cũng không được!"

"Thầy...Thầy...Thầy..." Ngón tay của Vương Lệ Hoa chỉ vào mũi Tùy Ngộ, cả người tức giận đến mức run lên.

“Tôi cái gì?” Tùy Ngộ cười lạnh nói: “Tôi không có giáo dưỡng, không có mẹ để dạy tôi điều gì cả?”

Sắc mặt Vương Lệ Hoa tái nhợt, bà không ngờ tới Tùy Ngộ lại nghe được lời này.

Tùy Ngộ khoanh tay khinh thường nói: "Cô cũng là giáo viên chính trị, với trình độ đạo đức này của cô, cô còn dám cả ngày ở trên bục giảng, nói về tam quan cho học sinh nghe à."

Vương Lệ Hoa tức muốn hộc máu: "Tùy Ngộ, dù sao tôi cũng là trưởng bối, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"

"Ồ, vậy cô đi báo cáo đi." Tùy Ngộ thờ ơ nói, mở tay ra, rồi anh quay người rời đi mà không để ý đến tiếng xì xào bàn tán của giáo viên và học sinh xung quanh.