” Ngươi, ngươi……” Tễ Lăng Kì trước hành động trắng trợn vừa rồi bị kí©h thí©ɧ không hề nhẹ, ” Ngươi là đồ biếи ŧɦái!”
Đây là lần đầu tiên hắn dùng ngôn ngữ thế giới này, cũng là lần đầu tiên cảm thấy hóa ra có một người có thể hợp từ này.
” Ngươi mới biếи ŧɦái!” Lôi Khiếu Hoàng liếc mắt, ” Mọi chuyện ngươi làm với ta ta đều biết đến nhất thanh nhị sở, muốn ta kể ra hết không?”
” Đáng ghét ! ” Tễ Lăng Kì đối mặt hắn, không hề có lực phản kháng.
” Bạch Vương.” Lúc này, tiểu thanh long bị lờ đi nãy giờ tay nắm chặt quần áo Lôi Khiếu Hoàng, tiến vào giữa hai người nói, ” Con người này đã biết bí mật của chúng ta, vì sao không cần phải xóa ký ức của hắn ?”
Lôi Khiếu Hoàng đối với đứa nhỏ này, thần sắc có chút biến hóa, không còn làm mặt gian ác mà cười hiền xoa xoa đầu nó, ” Tiểu Cảnh ngoan, người này là ngốc tử, không cần bận tâm.”
Tiểu thanh long ngây thơ gật đầu : ” Nga.”
Đáng buồn nhất là Tễ Lăng Kì, chính mình nghe bản thân bị nói là ” ngốc tử”, thực sự rất tức giận! Cái người này cố tình lợi dụng dung mạo kia, dùng giọng nói giống người ấy để nói những lời này, làm sao lửa giận có thể bộc phát, phải nhịn !
Nhìn vẻ mặt hắn muốn tức mà không tức nổi thật buồn cười, Lôi Khiếu Hoàng bật cười ra tiếng, Tễ Lăng Kì trừng hắn một cái. Đáng tiếc, uy hϊếp vô dụng.
Lôi Khiếu Hoàng đem chú ý chuyển đến tiểu Cảnh, khó hiểu hỏi : ” Tiểu Cảnh, chuyện mấy ngày trước ngươi bị chụp là thế nào?
Má tiểu Cảnh có chút ửng đỏ, nó ngồi nghiêm chỉnh trả lời: ” Chuyện là con tắm rửa, không nghĩ là lại có người ở đó chụp ảnh.”
” Tắm rửa ?!” Lôi Khiếu Hoàng có chút khó hiểu, ” Nhà ngươi ở tận phía bên kia trái đất, ngươi lại chạy đến đây tắm ?”
“Ô……” Cảm thấy bị giáo huấn, tiểu long lập tức lệ lưng tròng, ” Đó là bởi vì…. Người ta cùng ca ca cãi nhau, cho nên trốn…trốn nhà đi a ! ”
” Ai…..” Lôi Khiếu Hoàng nghe nó nói mà ( cạn lời ) thở dài, lau lau nước mắt cho nó dỗ dành, ” Đừng khóc, ngươi cũng sắp lớn hết rồi, trưởng thành chút có được không? Bỏ nhà? Ngươi suy nghĩ không kỹ.”
” Ca ca luôn cướp đồ chơi của con.”
” Vậy ngươi cướp lại là được không phải sao?”
” Ca ca luôn ăn điểm tâm của con.”
” Vậy ngươi cũng đi ăn của hắn đi nha!”
” Ca ca luôn lừa con đi “vui vẻ” long tiểu thư.”
” Vậy ngươi cũng lừa hắn đi “vui vẻ” đi !”
” Người hắn thích nhất là hồng bài ”
” Vậy ngươi tìm nguyệt lão chia rẽ bọn họ !”
“. . . . . . Ý kiến hay!” Tiểu cảnh bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ tay, “Không hổ là Bạch Vương.”
“. . . . . .” Tễ Lăng Kì nghe bọn hắn nói chuyện, mặt càng lúc càng giật, hắn càng thêm chắc chắn hắn với hai người đang nói chuyện không cùng một ( thế giới) loài.
” Ha ha!” Tiểu thanh long vừa rồi còn ủ rũ, giờ đầy sức sống đứng lên, hướng Lôi Khiếu Hoàng cúi mình, ” Bạch vương, lần này thật sự phi thường cảm tạ ngài, con xin phép đi, tái kiến.”
Nói xong, quần áo trên người hắn lập tức từ trên người nó rơi xuống đất, cửa lều bị một trận gió lớn thổi tung làm Tễ Lăng Kì không thể mở mắt. Chính là hắn lờ mờ thấy được tia sáng kia lần này chuyển thành chùm, thanh long hiện nguyên hình, lập tức vọt ra ngoài, tiến vào không trung, tạo thành một đường cong mỹ lệ…. Gió dừng, mọi thứ trở lại như ban đầu, giống như chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
” Hắn đi rồi ?” Tễ Lăng Kì chỉ bên ngoài hỏi.
” Ừ. ” Lôi Khiếu Hoàng bắt đầu sửa soạn lại chăn đệm cùng quần áo vương vãi, tùy tiện đáp một tiếng.
Tễ Lăng Kì thõng tay, nhìn hắn, tựa hồ như muốn nghĩ hỏi tiếp cái gì, nhưng vẫn không biết cái gì đáng để hỏi, rốt cục vẫn là bỏ cuộc.
Lôi Khiếu Hoàng không nhìn hắn, lại để ý thấy hắn đang nhìn mình, thu dọn xong xuôi, hai tay chắp phía sau, tiêu sái hỏi “Thế nào ? Muốn thượng ta ?”
” Ai cơ?” Hắc, sắc mặt lại hồng ! ” Ngươi không phải Diệp Bàn Nguyên! ” Hắn quay đầu không thèm nhìn
“A!” Lôi Khiếu Hoàng quỷ dị cười cười, chậm rãi bò gần hắn, cuối cùng nhất thậm chí đem cả người cùng hắn áp sát hợp cùng một chỗ, “Hắn chính là ta!”
Ái muội nháy mắt, làm Tễ Lăng Kì trợn mắt cứng họng. Cùng là dung nhan của người hắn thầm yêu, thiếu nửa phân cao ngạo, lại hơn nửa phân phong tình, lại ma mị khó lời miêu tả…. Hắn không thể rung động!
“Ngươi. . . . . .”
” Hừ, thời khắc này, ngươi tốt nhất nên im miệng!” Hai bàn tay Lôi Khiếu Hoàng nâng má hắn, ngón tay trên da mặt hắn không kiềm được vuốt nhẹ, ” Thực nhẵn….. Phải nói là, Kỳ Oát Tuyền chính là thiên chi kiêu tử được mọi người sủng ái, ngươi cũng coi như là chiếm được tiện nghi.”
Toàn thân không thể nhúc nhích, Tễ Lăng Kì có cảm giác rợn tóc gáy chưa từng có, cả người nổi da gà, ” Uy!” Ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy.
“Ta đã nói . . . . . . Im, miệng.” Từ cuối cùng vừa thoát ra, hai người liền môi chạm môi, thời gian ngưng đọng !