Chương 11

Giữa đêm khuya, Lôi Khiếu Hoàng đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh dậy, mở hé mắt, khác với đôi mắt phượng đen nhỏ ngày trước, bây giờ mắt chuyển màu lam trong sáng, mỹ lệ như ngọc lưu ly. Bởi vì sự thay đổi của màu mắt mà khiến cho vẻ đẹp của anh tăng thêm.

” Ngô ….” Anh bưng lấy đầu, nhắm mắt lắng nghe, bên ngoài lều hình như có âm thanh gì đó, ” Thì ra là ngươi ….”

Lôi Khiếu Hoàng lẩm bẩm, mắt ngọc liếc nhìn Tễ Lăng Kì bên cạnh, người kia quay lưng về phía hắn, thoạt nhìn ngủ rất sâu.

Bây giờ ra ngoài chắc không có vấn đề, nghĩ thế liền làm, Lôi Khiếu Hoàng đứng dậy, yên lặng kéo cửa lều rồi ra ngoài. Đâu ai biết, không lâu sau khi hắn rời đi, Tễ Lăng Kì cũng đứng dậy, vỗ vỗ hai má mình cho thanh tỉnh, lập tức đi ra ngoài, điều tra đến cùng !

Lôi Khiếu Hoàng đi một mạch đến bên hồ nước, dừng chân bên hồ nhìn quanh. Xung quanh hồ không có ai, nhưng lại có rất nhiều máy ảnh cùng máy quay. Anh thở dài, sau đó búng tay một cái, chỉ nghe thấy máy móc đồng loạt ” Tách ” một cái, ánh đèn đỏ trên thân máy đột nhiên ngừng nhấp nháy, cũng là máy ảnh dừng hoạt động.

Tễ Lăng Kì tránh ở phía sau, bởi vì ở xa nên không bị phát hiện, nhưng cũng bởi vì khoảng cách xa nên hắn không biết Lôi Khiếu Hoàng rốt cuộc đang làm gì….

” Được rồi, hiện không còn ai!” Lôi Khiếu Hoàng nhìn mặt nước nói, rồi đặt ngón tay lên miệng, huýt một tiếng lạ, ” Hưu! ”

Âm thanh thanh túy vang vọng, Tễ Lăng Kì cũng nghe rất rõ ràng, nhưng hắn cảm thấy kỳ quái. Đột nhiên mặt nước có động, mặt hồ lặng như kính bắt đầu lăn tăn gợn sóng, sau đó lại nổi lên càng dữ dội, bọt nước cũng càng lúc càng nhiều, âm thanh của nước cũng việt chấn việt hưởng ( càng lúc càng lớn??!) …..

” ẦM MMM !” Sau một tiếng động lớn, một con thanh long ( rồng xanh) từ dưới nước bay lên, xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Tễ Lăng Kì kinh người!

Thanh long trong bộ dáng long hình mạnh mẽ, màu sáng, dưới tác dụng của ánh trăng, lớp vảy bên ngoài còn như lấp lánh. Đôi con mắt sáng ngời, hữu thần mà viên thuận nhìn người bên bờ hồ, thậm chí trong mắt còn in bóng dáng người nọ.

Lôi Khiếu Hoàng một chút sợ hãi cũng không có, chỉ đơn giản vươn tay, ” Lại đây.”

Thanh long phi thường nghe lời mà tiến lại, cằm đυ.ng phải tay hắn, Lôi Khiếu Hoàng nở nụ cười ôn nhu hiếm có, ôn nhu vuốt ve hàm của thanh long. Bị hắn trêu chọc, thanh long như mèo, ánh mắt lim dim, hơi rên nhẹ, thoải mái hưởng thụ động chạm của người.

” Ngươi lần này lại gây họa.” Lôi Khiếu Hoàng vuốt ve nói, ” Mau biến lại, nếu không sẽ bị phát hiện.”

” A A A…. ” Thanh long thút thít, rồi dưới mặt nước vụt lên luồng bạch đạo quang, bao vây lấy toàn thân khổng lồ của thanh long. Sau đó, luồng sáng nhỏ dần, cho đến khi bằng kích thước của một đứa nhỏ thì mới chậm lại mờ đi….

Cho đến khi ánh sáng biến mất, Tễ Lăng Kì phát hiện, phía trước không thấy thanh long đâu, chỉ thấy một nam hài trần trụi bám chặt đùi Lôi Khiếu Hoàng, tiểu nam hài kia thật thương tâm, cho dù Lôi Khiếu Hoàng có nói thế nào cũng không chịu buông hắn ra.

” Làm sao …có thể ?” Tễ Lăng Kì lấy làm lạ lùng mà xuất thanh.

” Ai đó ?” Lôi Khiếu Hoàng chấn kinh quay đâu, nháy mắt bốn mắt nhìn nhau….!

” Làm sao …có thể ?” Tễ Lăng Kì nhắc lại, tiếp tục lần nữa ngây dại.

Vừa rồi ở rất xa, giờ đã bị phát hiện, hắn liền đi thẳng lên phía trước, chính là đang nhìn dung nhan quen thuộc kia, hắn vẫn ngây ngẩn cả người.

Cùng người kia hoàn toàn giống nhau ! Lúc này, lời của Du vọng lại bên tai, “Những người xung quanh do không gian khác nhau, dù cho dung mạo giống nhau, tính cách giống nhau….”, nếu là thật, vậy người này chính là……

” Là ngươi ?” Lôi Khiếu Hoàng nhìn hắn, cũng giật mình.

Hai người liền cứ như thế nhìn nhau, không ai nói một lời. Chính là quá lâu, đứa nhỏ bám chân Lôi Khiếu Hoàng cũng phát hiện hắn tồn tại, mà phản ứng của hắn cũng đơn thuần hơn ── bám càng chặt đùi Lôi Khiếu Hoàng rồi mới nức nở : ” Ngươi…. Ngươi là ai ? Cũng là bại hoại định bắt ta?”

” Ta không hứng thú với ngươi! ” Tễ Lăng Kì nhìn thẳng Lôi Khiếu Hoàng, ” Nhưng thật ra ngươi…..có thể cho ta biết, chuyện này là thế nào?”

” Ai……” Lôi Khiếu Hoàng thở dài một tiếng, sau đó ôm lấy tiểu nam hài rồi nói với hắn, ” Nơi này không được, trở về rồi nói.”

Ba người một hàng quay về lều, Lôi Khiếu Hoàng trước tiên lấy khăn mặt cùng quần áo cho nam hài, rồi sau đó mới bắt đầu giải thích cho Tễ Lăng Kì.

” Được thôi, ngươi muốn hỏi cái gì?” Lôi Khiếu Hoàng tiên thanh đoạt nhân.

Tễ Lăng Kì cũng không thua hắn, lập tức lên tiếng hỏi: ” Ngươi rốt cục là ai? Vì sao có thể nhận ra long tộc? Còn có…. ” Vì cái gì ngươi cùng “hắn” lai giống nhau?

” Chuyện long tộc, ngươi ở thế giới kia cũng học được không ít điều, ngươi nói có thể tới gần long tộc thì có gì đâu?”

” Ngươi cũng là long tộc ?!”

Long tộc không tới gần dị tộc, mà hiện tại tiểu thanh long bám hắn như vậy, hắn cũng nhất định là long tộc! Đúng …, cho nên hắn mới cần cố định giờ bổ sung nước mỗi ngày.

” Không được bất kính với Bạch Vương! ” Trái ngược với bộ dạng yếu đuối vừa rồi, tiểu thanh long lau nước mắt quát hắn.

Bạch Vương? Họ Lôi sao? Tễ Lăng Kì không hiểu lắm.

” Tiểu quỷ này là ai vậy?” Tễ Lăng Kì chỉ đứa nhỏ kia hỏi Lôi Khiếu Hoàng

Lôi Khiếu Hoàng cười vỗ vỗ nam hài, ” Họ hàng xa của ta, ngươi sẽ không đem chuyện vừa rồi nói ra đi ? ” Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại muôn phần chắc chắn.

” Ngươi tin vậy? ” Tễ Lăng Kì nhíu mày.

“Đương nhiên!” Hắn lại cười, Tễ Lăng Kì nhìn đến ngây người, ” Ta có khuôn mặt này phải không ?”

” Cái gì?” Hắn quả nhiên biết, chính là …. ” Ngươi biết ta yêu hắn? Không xong !”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tễ Lăng Kì lập tức phát hiện mình nói hớ, lập tức bưng kín miệng, nhìn sang bên cạnh, người nọ quả nhiên vì đau khổ của mình mà cười tươi !

” Không cần giấu, chính bởi vì như thế, trong thế giới này ta mới không ngừng chọc ngươi! ” Lôi Khiếu Hoàng dựa vào sau, ” À, …. thuận tiện cho ngươi biết, hắn hiện tại đang cùng Kỳ Oát Tuyền mặn nồng!”

” Làm sao ngươi biết ?” Hắn nghe nói lại cả kinh.

Lôi Khiếu Hoàng liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt của Tễ Lăng Kì không hề thay đổi, giống như cái gì đẹp đẽ từng bỏ đi vừa mới hiện lên trước mắt.

” Ta là long tộc, nhìn sang không sang khác có gì là khó?” Hắn cười đến bên tai Tễ Lăng Kì thấp giọng, ” Chúng ta cũng không giống như nhân loại vô tri cổ hủ, không bắt đầu từ ngươi mà thông qua quá khứ của ngươi để hiểu, chính là ngươi thế lại đối đãi bản thể khác của ta…..”

“……!” Tễ Lăng Kì bối rối bịt kín lỗ tai, hai má cũng có chút ửng lên, “Ngươi. . . . . . !”

“Ha ha ha ha!” Hắn thẹn thùng làm Lôi Khiếu Hoàng thấy thú vị, ” Cho nên sau đó ta liền quyết định, ở thế giới này, hảo hảo điều giáo ngươi !

TT V TT thật sự là không biết nên dùng từ xưng hô với đại từ nhân xưng thế nào TT VTT

Túm quần lại là dù hơi dị, nhưng sẽ để cp chính xưng ” Tôi – cậu “, ” Anh – tôi ” khi có mặt những người khác, lúc ở riêng hoặc trước long tộc sẽ xưng ” Ta ngươi”

Cầu gợi ý :"<<<