Chương 4: Ngày nhập(1)

Đường đi gập ghềnh, lắc lư kinh khủng, nửa đêm ta đánh xe ngựa phóng nhanh, thời khắc đề phòng tình hình xung quanh.

Một năm này công tử vẫn luôn ngày ngày làm lụng vất vả dốc hết tâm sức, Tiết gia cũng từng bước ép sát, chiếm thế thượng phong.

Mấy ngày trước công tử nhận được tin khẩn của A Lang từ kinh thành truyền đến, Tiết gia đã biết được vị trí biệt viện này, cũng bí mật bắt đầu có động thái. Địa thế ở kinh thành cao hiểm không thể thoát thân, vì để đảm bảo an toàn, cần phải rời đi càng sớm càng tốt.

Tình huống khẩn cấp, thu xếp xong hành trang của công tử, năm tên ám vệ đi cùng, giờ Tý tối nay, bọn ta vội vàng từ biệt phủ đệ này. Trước khi khởi hành, công tử tháo mặt nạ của ta xuống.

Vì để che tai mắt, công tử chọn một con đường nhỏ khuất, tuy gập ghềnh khó đi, nhưng lại là đường ngắn nhất.

Trời đã là cuối thu, mặt ta bị thổi đến cứng đờ, gió lùa thẳng vào cổ, nhưng những thứ này ta đều không rảnh chú ý đến.

Hành động của bọn ta không lừa Tiết gia được quá lâu, bọn chúng tùy có thể ra tay bất cứ lúc nào, trước khi tới kim trang, nhất định phải cảnh giác, tùy thời đều có khả năng xuất hiện nguy cơ, đảm bảo an toàn của công tử.

Đáy lòng ta rất không yên ổn, bóng tối lặng im tựa như đang ẩn nấp một sự tồn tại đáng sợ nào đó, chỉ chờ một thời điểm thích hợp sẽ vụt ra, nuốt chửng bọn ta vào bụng.

Ước chừng đã là giờ Dần, ánh lửa chiếu lên bóng cây lởm chởm bên đường thật quái dị, một đường này ngoại trừ tiếng xe ngựa tiến lên, hết thảy xung quanh đều rất an tĩnh, an tĩnh đến lạ thường. Thần kinh kéo căng hết mức suốt thời gian dài đã có chút mỏi mệt, đường đi thuận lợi càng phóng đại thêm lạnh lẽo cùng mệt nhọc. Ta vẫn không thể buông tâm.

" Kỳ Áo"

Công tử đột nhiên gọi ta.

“Công tử, ta đây.”

“Ngươi vào đây một lát.”

“Công tử?”

“Bên ngoài lạnh lắm, ngươi vào đây tránh rét.”

Ta vô cùng kinh ngạc, công tử đã rất lâu rồi không quan tâm ta như vậy.

Có điều…… Nếu ngồi cùng công tử, về tình về lý đều không phải. Ta hàn khí khắp người, đi vào, công tử rất có thể sẽ bị cảm lạnh.

“ Đa tạ công tử quan tâm.…… Ta không lạnh, ở bên ngoài canh giữ vẫn tốt hơn.”

“Kỳ Áo!…… Vào đây. Ngoan”

“Công tử?”

Ta nghi hoặc xoay người nhìn khoang xe, khoảnh khắc ta xoay người lại, một bóng sáng màu bạc liền cọ xát bên mặt ta, nhắm thẳng cửa xe, tâm ta tức khắc chìm xuống đáy, cơ thể cấp tốc phản ứng lại, tay không bổ vào ánh bạc kia, khó khăn lắm mới đánh trúng đuôi tên, thân tên bị chệch hướng, nghiêng vẹo cắm vào một bên ván cửa.

Ta lập tức dừng lại xe, rút kiếm đứng dậy. Năm tên ám vệ cũng xoay người xuống ngựa, thủ thế phòng ngự.

“ Sao lại nhanh như vậy……” Công tử dường như bị làm cho khϊếp sợ

“Có ta ở đây, công tử yên tâm.” Ta an ủi.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bốn phía trong bóng tối tràn ra một nhóm người vây quanh bọn ta. Ta và năm người còn lại lấy xe người làm trung tâm tạo thành một vòng tròn nho nhỏ, hai bên giằng co, chờ đợi một tia lửa châm ngòi nổ.

Kẻ cầm đầu nọ tiến lại gần ta một bước, ta cảnh giác cầm kiếm lui về sau. Đối phương người đông, nếu cưỡng ép đối đầu, đối với bọn ta mà nói rất bất lợi.

Kỳ quái.

Người nọ vậy mà lại buông kiếm! Hắn cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Hắn sao lại…… tháo mặt nạ?

Như nào…… Như thế nào lại có cảm giác hắn…… Sắp khóc?

“Ngươi ----”

“Kỳ Áo! Đi!” Hắn mới mở miệng nói thì bị công tử cao giọng hét cắt đứt.

Nhận được mệnh lệnh bọn ta lập tức tiến hành công kích, ngòi nổ đã được châm.

Thế cục biến hóa đột ngột khiến đối phương trở tay không kịp, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại và bắt đầu phản công.

Ta biết rõ không thể ở lâu, bọn hắn kéo chân đối phương, ta bảo hộ công tử, xé một lỗ hổng thoát khỏi vòng vây, xoay người ném một nắm vôi, che cho công tử chạy trốn vào rừng sâu.

Chạy trong bóng tối một lúc lâu, tìm được một cái sơn động khuất, xác nhận bốn phía tạm thời an toàn, ta dẫn theo công tử trốn vào đấy. Hồi thần lại mới phát hiện ta vẫn luôn nắm chặt tay của công tử.

Không dám nhóm lửa, ta tìm ít cỏ khôi trải phẳng ra, lại cởϊ áσ ngoài và lót cho tốt, để công tử có thể ấm áp dễ chịu hơn tí.

“Công tử, ta vừa mới xác nhận xung quanh, tạm thời chắc là an toàn. Ngươi ở đây nghỉ ngơi trước, ta đi một lát liền về"

“ Ngươi muốn đi đâu?” Nghe ta nói xong, công tử lập tức nắm lấy tay ta, có chút vội vã hỏi.

Không hiểu sao, trong tình huống chán nản như vậy, nhìn bàn tay được công tử nắm chặt, lòng ta lại sinh ra chút vui vẻ không hợp lẽ.

“ Ta muốn đi xác nhận một chút xem bọn hắn có an toàn không, sau đó truyền tin tức cho ám vệ ở kinh thành. Công tử, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ sớm quay lại". Nói xong, nhẹ nhàng nắm lại tay công tử.

“…… Được. Ngươi ngàn vạn phải cẩn thận…… Về sớm chút.”

Ta cảm giác công tử lúc này giống như một con thỏ bị doạ sợ, mềm mại, ngốc ngốc, chờ người ta dỗ dành. Ta gần như sắp tan chảy, chỉ muốn ở đây ôm thỏ nhỏ vuốt lông, nhẹ nhàng dỗ dành.

Nhưng ta biết không thể được.

Xoay người rời khỏi sơn động, rét lạnh khiến ta muốn chạy trốn, lòng lo lắng trĩu nặng. Dưới cái ưu thế áp đảo như vậy, thân pháp cho dù có xuất sắc, cũng rất khó toàn thân rút lui.

Sắc trời mờ mờ, ta tìm một chỗ cao tương đối trống trải, thả bay chim máy truyền tin. Đồng thời đưa tay lên miệng, thổi ra một âm thanh đặc thù tương đối giống động vật kêu, sau một hồi an tĩnh, chỉ thấy mấy con chim tước từ trong rừng bay ra, ta mới an tâm.

Nơi này không thích hợp ở lâu, xác nhận bọn hắn đã an toàn thoát thân, ta liền nhanh chóng rời đi, về sơn động.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu ủng hộ nha nha

___

Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt

Wattpad: Huangrilan