Chương 3: Ngày trắc

Tiết gia thế lực lớn, từng bước ép sát.

Công tử không thể dạy ta đọc sách ngâm thơ nữa.

Hắn thường bận rộn hội họp thâu đêm suốt sáng, sầu khổ phiền muộn vì chuyện nhiều như cát ở trên sông.

Ta không hiểu tranh đấu giữa hai nhà Tiết Nhậm, chỉ thấy công tử cười càng ngày càng ít, ngay cả nhàn rỗi nói chuyện với ta cũng dần không còn nữa.

Có đôi lúc, tính khí của hắn sẽ rất tệ. Ngẫu nhiên nghe được kinh thành truyền đến tin tức sẽ tức giận đập vỡ mấy cái bình sứ.

Phương Thanh đã mấy lần nấu cháo bách hợp hạt sen đưa đi, nhưng mang ra vẫn là không động đũa. Mỗi lần nhìn thấy, ta đều sẽ khó chịu hồi lâu.

Ta rất ngốc, không hiểu lợi ích phân tranh thế cừu vướng mắt, chỉ biết công tử gánh vác rất nhiều thứ, dù hắn không yêu thích, đều phải gánh.

Ta thường nghĩ, nếu có thể vì công tử làm chút gì đó, thì cũng là thay hắn chia sẻ bớt sầu lo.

Vậy nên, công tử để ta đeo lên mặt nạ.

Ta trở thành thuộc hạ bí mật làm việc cho công tử.

Ta là lá chắn của công tử, ở bên người công tử, bảo vệ hoài bão cùng bình an của công tử là chức trách của ta.

Ta cũng là đao của công tử. Ngăn trở chướng ngại giúp hắn san bằng. Người cần phải gϊếŧ, ta tuyệt sẽ không lưu. Ta là nô bộc trung thành nhất, mệnh lệnh của công tử, ta sẽ tuyệt đối nghe theo.

Đêm nay tuyết rơi dày đặc, gió thổi vi vu, cắt da cắt thịt.

Huyết dịch trên tuyết đen đến chói mắt, sau hừng đông hết thảy đều sẽ bị bao phủ bởi nền tuyết mới, không ai biết được.

Không biết vì sao, xuyên qua lớp mặt nạ, khi nhìn thấy thi thể của phụ nhân và thiếu nữ trước mắt, ta sinh ra sợ hãi, ta sợ đến run rẩy.

Vì sao…… Vì cái gì phải……

Quá đơn giản, gϊếŧ các nàng quá đơn giản, so với các sát thủ trước đây, ta chỉ cần giơ tay liền dễ dàng đem các nàng xoá sổ khỏi thế gian này.

Dễ dàng biết bao, sinh mệnh tan biến dễ dàng biết bao, những hộ vệ đó liều cả mạng sống cũng không bảo hộ được các nàng.

Máu trên nền tuyết, dường như đang cười nhạo ta.

Ta nghe thấy, nó nói ta là tên tội nhận tội ác tày trời.

Ta biết, ta đều biết.

Nhưng cầu xin trời cao, thời điểm ta nhận tội từ biệt thế gian này, vẫn còn có thể là một tấm lá chắc kiên cố.

Đêm nay gió tuyết lớn quá, mê hoặc đôi mắt ta……

Ta có một giấc mộng, trong mộng có rất nhiều người, bọn họ vây quanh ta, khóc lóc, kêu gào, gọi ta hài nhi, gọi ta huynh trưởng, gọi ta tôn nhi, ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, từng đôi từng đôi mắt tối mịt ấy, tràn đầy máu, chảy dài trên má, tựa suối nhỏ ào ạt, thấm đẫm toàn thân.

Tỉnh giấc, ta thẫn thờ thật lâu.

Tuyết rơi suốt đêm, trước hừng đông thì tạnh.

Tuyết mới bên ngoài ánh lên sắc trời chạng vạng, nhưng cũng sáng ngời.

Bỗng dưng ta rất muốn ngắm nhìn những gốc mai ở hậu viện kia, ngày trước thường hay chăm sóc, hiện tại bận rộn cả ngày, lâu dần vô tâm đi nhìn.

Lớn lên trông thế nào?

Cũng không biết trận gió tuyết đêm qua có làm gãy cành hay không.

Dọc theo hành lang, xuyên qua giữa sân, giày giẫm lên tuyết đọng, phát ra âm thanh ken két lanh lảnh, vang lên theo từng dấu chân.

Đi vào hậu viện, trước mắt là một hòn non bộ rất lớn, lúc này cũng phủ đầy tuyết, giống như một lão nhân đang ngủ say.

Tuyết điểm xuyết nơi đây thành một thế giới được bọc trong màn bạc, khiến cho người ta ảo tưởng rằng mình cũng trong sáng ngây thơ giống như vậy.

Dọc theo đường mòn, ta lách qua hai hòn non bộ đang say ngủ, những hòn đá chất chồng thành lớp cùng tuyết trắng, che đi cảnh đẹp vô biên phía sau.

Ta lơ đãng thả nhẹ bước chân.

Chậm rãi, từ sau hòn non bộ, xuất hiện một bóng người, cùng với mai đỏ trong tuyết, đồng loạt hiện trong mắt ta.

Ta dừng lại, ngừng hô hấp

Cành mai lộn xộn sum suê, được phủ bởi tầng tầng tuyết trắng.

Hoa mai nhỏ, đỏ đỏ trắng trắng kiên cường tụ loạn trên cành.

Công tử khoác áo choàng đỏ thẫm, mái tóc đen huyền như lụa rũ xuống trong sắc đỏ xinh đẹp ấy.

Giữa trời tuyết, người nọ đứng yên, tựa như trích tiên mới hạ phàm.

Công tử hơi cúi người, tóc đen rối tung theo bả vai trượt xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cành hoa rực rỡ, chầm chậm lại gần đoá hoa nhỏ, ngửi nhẹ.

Chỉ nháy mắt ấy

Thiên địa chẳng còn sắc màu.

Ta nhìn đến ngây ngốc, say rồi, si rồi.

Vô tâm ngắm mai.

Bóng hình đỏ thẫm dưới gốc cây trong nền tuyết ấy, so với mai đỏ kiêu ngạo còn đẹp hơn, chỉ một cái cúi người ngửi mai, liền làm ta hoa mắt.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, hương mai kia tựa hồ cũng quẩn quanh mũi ta, khiến cho ta trầm mê.

Ta nguyện ý dùng ta toàn bộ thời gian của phần đời còn lại, lưu giữ khoảnh khắc nho nhỏ này ----

Đỏ thẫm cùng sắc đen, trầm tuyết cùng ám hương, công tử ngửi mai cùng kẻ trộm nhìn, gốc cây đầy mai đỏ cùng chạng vạng sắc trời.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Hèn mọn cầu bình luận nha nha