Tương Tư Phu Nhân


Nữ nhân trong lòng y không kìm được muốn hỏi một tiếng.

“Còn người?”

“Người đẹp!”

Quốc sắc thiên hương, quả đúng là người đẹp!

Người đẹp tới từ phương Nam, người đẹp tên là Mạc Sầu.

Mạc Sầu khéo hiểu ý người, Mạc Sầu biết lo cho người. Mạc Sầu quả thật có thể khiến người ta đừng sầu.

Người có tiền vốn không có bao nhiêu ưu sầu, người có tiền lại tới làng ôn nhu này, lại đối diện với loại nữ nhân như Mạc Sầu, thì còn ưu sầu gì nữa, còn nhớ tới ưu sầu gì nữa?

Thiên Hương lâu vốn là nơi chỉ người có tiền mới có thể ở lại, Mạc Sầu vốn là nữ nhân chỉ người có tiền mới có thể mời nổi.

Nơi này chính là Thiên Hương lâu, nữ nhân này chính là Mạc Sầu.

Người khách này lại hoàn toàn không phải là người có tiền thật sự.

Người khách này chỉ là một chức nghiệp sát thủ!

Sự cảm thụ của người khách này làm sao có thể giống như thế?

Phí Vô Kỵ tuy trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhưng trong mắt không hề có nét tươi cười.

Người khác tới nơi này chỉ để giải khuây, để tiêu sầu.

Y lại tới những nơi thế này chỉ để hưởng thụ.

Y mười lăm tuổi đã bắt đầu gϊếŧ người, y mười lăm tuổi đã bắt đầu biết hưởng thụ.

Một người dùng kiếm sinh nhai sớm muộn gì cũng có một ngày phải chết dưới kiếm.

Y biết như thế.

Nhưng còn sống được bao lâu nữa?

Chuyện ấy thì y lại không biết.

Cho nên lúc không cần xử tệ với mình, y tuyệt không xử tệ với mình.

Lúc có thể hưởng thụ, y nhất định sẽ hưởng thụ, hưởng thụ triệt để, hưởng thụ thật sự.

Y chưa tới ba mươi tuổi, tính ra vẫn còn trẻ.

Dáng vẻ của y tuy lạnh lùng, nhưng tướng mạo hoàn toàn không khó coi.

Y ra tay lại tuyệt nhiên không keo kiệt, tuyệt đối hào sảng.

Tuổi trẻ nhiều tiền, thiếu niên anh tuấn.

Loại khách nhân như vậy làm sao không được hoan nghênh?

Chỉ cần được hoan nghênh, việc hưởng thụ nhất định sẽ được như ý.

Rượu ngon, nhắm ngon, người đẹp.

Cái mà y gọi là hưởng thụ, không ngoài ba món ấy, món sau cùng cũng là món y thích nhất.

Rất nhiều khi chưa uống xong ba chén, người đẹp đã trên giường.

Lần này là ngoại lệ.

Ba chén lại thêm ba chén, người đẹp vẫn trong lòng y.

Y vẫn chưa nghĩ tới chuyện kia.

Y là nghĩ tới chuyện khác, chuyện Thẩm Thăng Y.

Đối với Thẩm Thăng Y y quả thật hoàn toàn xa lạ. Y chưa gặp Thẩm Thăng Y, cũng chưa thấy Thẩm Thăng Y xuất thủ.

Y chỉ là nghe tên họ của Thẩm Thăng Y, oai phong của Thẩm Thăng Y.

Những điều y biết quả thật quá ít.

Những điều y có thể suy nghĩ quả thật không nhiều.

Y vẫn có thể nghĩ tới chuyện hiện tại.

Y tựa hồ hoàn toàn không nhận ra, nhưng đột nhiên nhận ra.

Trước nay trong lúc hưởng thụ y chỉ nghĩ tới việc hưởng thụ.

Lần này lại là ngoại lệ.

Thế này thì còn tính là hưởng thụ gì chứ?

Y cười, cười gượng.

Trước nay y chỉ dùng tiền mua sự vui vẻ của người khác, tình cảm của người khác, sự tôn nghiêm của người khác.

Sự vui vẻ có thể là giả, tình cảm có thể là giả, nhưng sự tôn nghiêm lại có thể là thật.

Một người có thể gượng gạo vui vẻ, một người có thể ra vẻ đa tình, nhưng sự tôn nghiêm của một người lại không phải do chính mình quyết định.

Chỉ rất ít rất ít người mới không có sự tôn nghiêm của con người.

Loại người ấy đã là rác rưởi trong loài người.

Lúc y hưởng thụ, y cần sự vui vẻ của người khác, y cần tình cảm của người khác, nhưng y lại chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác.

Đến lúc y rời đi, cái để lại ngoài tiền bạc còn có kỷ niệm đau khổ.

Người còn có sự tôn nghiêm nhất định sẽ căm hận y.

Người còn có tình cảm lại càng đau lòng đứt ruột.

Y hoàn toàn không cho đó là một lỗi lầm, cái y cần chỉ là sự vui vẻ nhất thời.

Cho dù có người trải chân tình ra với y, y cũng không cảm kích, ngoài ra thì y lại càng không đếm xỉa tới.

Y chỉ trả tiền, hoàn toàn không trả tình.

Y căn bản vô tình.

Một chức nghiệp sát thủ làm sao có thể có tình?

Y cười, lại uống một chén.

Chén rượu này y uống rất chậm rất chậm, cũng giống như đó đã là chén rượu cuối cùng của y.

Đó đương nhiên không phải là chén rượu cuối cùng của y.

Một chén rượu thì có bao nhiêu, cho dù uống chậm hơn cũng có lúc uống hết.

Y lại tự rót cho mình thêm một chén, thêm một chén cho người đẹp trong lòng.

Y nhìn người đẹp trong lòng, chợt có một cảm giác.

Mường tượng như lần này là lần cuổi cùng.

Cái y đưa ra không chỉ là tiền bạc, mà còn có sinh mệnh của mình.

Y dùng giọng nói dễ thương nhất.

Y dùng thái độ dịu dàng nhất.

Y chợt có một hy vọng, là cái mua được lần này là sự vui vẻ thật sự, là tình cảm thật sự.

Y cười, cười với người đẹp trong lòng.

Người đẹp trong lòng y cũng cười, cười với y.

Vẻ tươi cười trên mặt y vì thế càng đậm, cả trong mắt cũng có nét tươi cười.

Người đẹp trong lòng y lại chỉ có vẻ mặt tươi cười, chứ trong mắt không hề có nét tươi cười.

Y trong lòng đau nhói một trận.

Đúng lúc ấy ở ngoài lầu vang tới một tràng tiếng ca.

Ở nơi này, vào lúc này, đương nhiên không có ai gảy đàn đồng khua phách sắt cuồng ca bài Đại Giang đông khứ.

Tiếng ca nói không hết sự lả lơi.

Phí Vô Kỵ đã động tâm, hạ giọng hỏi giai nhân trong lòng “Cô có biết hát không?”

“Biết!”. Mạc Sầu đương nhiên biết.

“Hát cho ta một khúc thật hay xem”.

Mạc Sầu cười một tiếng, rúc vào lòng Phí Vô Kỵ, khẽ cất tiếng ca.

Trên lầu son nhỏ ánh trăng tà,

Khóm lá xanh non rợp bóng hoa.

Một khắc ngàn vàng không uổng phí,

Xoay ngọn đèn ra,

Một bên thì sáng một bên thì tối...

Giọng hát của Mạc sầu vốn cũng rất dễ thương.

Giọng hát lả lơi, lời hát cũng lả lơi.

Phí Vô Kỵ vẻ mặt lại đầy vẻ xa vắng.

“Có duyên ngàn dặm còn tương hội, Vô duyên đối diện chẳng tương phùng, ta từ ngàn dặm tới đây, gặp cô đêm nay, tính ra cũng là có duyên, qua hết đêm nay, chẳng lẽ cô không nghĩ tới ta nhớ tới ta nữa sao?”. Y chép miệng “Ta còn cho rằng cô sẽ hát cho ta nghe một khúc tương tư”.

Mạc Sầu bất giác sửng sốt.

Nàng còn chưa biết trả lời thế nào, ngoài cửa sổ đã có người trả lời thay nàng.

“Đêm nay chưa qua hết, ngươi vẫn còn chưa đi, tương tư phải sau lúc chia ly, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sao?”

Lần này tới lượt Phí Vô Kỵ sửng sốt.

“Ai?”, y quát hỏi, tay phải đã đặt lên chuôi kiếm.

Kiếm của y bất kể lúc nào chỗ nào cũng ở cạnh người.

Tính mạng của y là buộc trên thanh kiếm.

Hai cánh cửa sổ ứng tiếng mở ra, một người trung niên mặc áo vàng gò má nhô cao, khuôn mặt khô héo, vừa cao vừa gầy xuất hiện trước cửa sổ.

“Ngươi muốn nghe khúc tương tư, sao không theo ta đi gặp một người?”. Người trung niên áo vàng cười một tiếng.

“Người nào?”. Phí Vô Kỵ lại sửng sốt.

“Tương Tư phu nhân!”

“Tương Tư phu nhân là ai?”

“Tương Tư phu nhân là Tương Tư phu nhân!”

“Người ở đâu?”

“Người ở Tương Tư thâm xứ”.

“Ta phải làm sao mới gặp được cô ta?”

“Ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho ngươi, ngươi đi theo ta là có thể gặp cô ta”.

“Xe ngựa đi phải mất bao lâu?”

“Ba ngày là đủ”.

“Ba ngày?”

Thêm Bình Luận