Tương Tư Phu Nhân


“Phí Vô Kỵ thì từ năm mười lăm tuổi đã dùng kiếm sinh nhai, người đầu tiên ta gϊếŧ cũng chính là Nhập Vân Long danh chấn giang hồ”.

“Cũng là rồng à?”

“Chẳng lẽ lúc mở đầu người ấy cũng gϊếŧ một con rồng?”

“Không có chuyện ấy, người ấy về căn bản cũng không gϊếŧ con rồng nào cả, chỉ là đánh ngang tay với một kẻ gϊếŧ rồng - Nhất Nộ Sát Long Thủ”.

“Tổ Kinh Hồng?”

“Chính là Tổ Kinh Hồng”. Trong bóng tối có một tiếng chép miệng “Sau đó Kim Ty Yến, Liễu Mi Nhi, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử, mười ba sát thủ đều uống hận dưới kiếm của người ấy, cả tên cướp lớn Bạch Tri Thù lừng lẫy một thời cũng phải ngã xuống trước mặt người ấy”.

“Ta biết người ngươi nói là ai rồi”.

“Ai?”

“Thẩm Thăng Y!”

“Đúng là Thẩm Thăng Y”.

“Người ấy quả thật không phải là kẻ tầm thường có thể sánh được”.

“Ngươi cũng thừa nhận?”

“Sự thật là sự thật”.

“Ờ”.

“Ta chưa vào tới phủ thành Ứng Thiên đã cảm nhận được oai phong của người ấy, vừa vào tới phủ thành Ứng Thiên thì bên tai toàn nghe tên người ấy”.

“Đó là chuyện hôm trước, y là hôm qua mới tới, vừa tới là sự tình hoàn toàn được giải quyết, trong con mắt mọi người y đã không còn là người, mà đã biến thành thần rồi”.

“Nhưng trong con mắt ta thì y lại chỉ là người, không phải là thần”. Phí Vô Kỵ cười nhạt “Y vốn không phải là thần, mà chỉ là người”.

“Trong con mắt ngươi trước nay chỉ có hai loại người, người sống và người chết”.

“Y chẳng qua là một người sống”.

“Tất cả người sống đều như nhau?”

“Đều như nhau”.

“Ngươi không sợ?”

“Ta có gì phải sợ? Y có gì đáng sợ?”

“Ngươi tự tin y không phải là đối thủ của ngươi à?”

“Ta chưa từng nói như thế”.

“Ngươi không có lòng tự tin ấy sao?”

“Không có, hoàn toàn không có”.

Trong bóng tối lại yên lặng một lúc.

“Lúc ta mười lăm tuổi đâm chết Nhập Vân Long, Nhập Vân Long kiếm thuật ít nhất cũng hơn ta một bậc, khinh công ít nhất cũng hơn ta gấp đôi, kinh nghiệm thì nhiều hơn ta mười lăm năm, cả một phần tự tin ta cũng không có, đều không thể có, mà sau cùng y vẫn...”.

“Võ công là một chuyện, gϊếŧ người là một chuyện, kẻ võ công cao cường gϊếŧ người chưa chắc xuất sắc, kẻ gϊếŧ người xuất sắc chưa chắc võ công cao cường”.

“Ủa?”

“Ta hoàn toàn không lấy võ công để nổi tiếng, ta chỉ là lấy gϊếŧ người để dương danh”.

“Ờ”.

“Gϊếŧ người là một thứ học vấn khác, là một loại kỹ năng khác”.

“Ngươi chuyên sâu về thứ học vấn ấy, ngươi sở trường về loại kỹ năng ấy”.

“Kẻ hiện tại ngươi cần chỉ là người chuyên sâu về thứ học vấn ấy, sở trường về loại kỹ năng ấy”.

“Ờ”.

“Ta chính là người ngươi cần. Ngươi còn cần hỏi gì nữa không?”

“Một chuyện”.

“Ta nghe đây”.

“Phải thù lao bao nhiêu?”

“Ta gϊếŧ Tuyết Mạn Thiên đòi một ngàn lượng vàng, so với Tuyết Mạn Thiên thì Thẩm Thăng Y, ít nhất cũng khó đối phó gấp đôi, đòi ngươi hai ngàn lượng vàng cũng không quá đáng”.

“Hoàn toàn không quá đáng”.

“Sảng khoái!”

“Cạnh cửa có một cái ghế”.

“Ủa?”

“Trên ghế có một cái hộp”.

“Tìm thấy rồi”.

“Trong hộp có hai tờ ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng vàng, vừa đúng hai ngàn lượng”.

“Ta cầm ngân phiếu rồi”.

“Ta vốn định trả cho ngươi số ấy”.

“Khéo thật”.

“Trả tiền trước giao hàng sau, đó là nguyên tắc gϊếŧ người của ngươi, ta biết mà”.

“Theo lẽ thì ngươi phải biết”.

“Tiền đã giao rồi, còn hàng?”

“Nửa tháng sắp tới ta bận chuyện khác, nếu còn phải truy tầm tung tích Thẩm Thăng Y mà trong vòng nửa tháng không có tin tức thì chuyện này chỉ còn cách gác lại, tốt nhất là nếu ngươi cho ta biết được về hành tung của y, thì trong vòng nửa tháng có thể giải quyết chuyện này”.

“Mờ sáng hôm qua y rời khỏi phủ Ứng Thiên, quanh quẩn ngoài thành hơn nửa ngày, xế chiều mới thấy y theo đường lên bắc, thời gian chưa nhiều, y lại khác với người thường...”.

“Ta lại không có ấn tượng gì về y”.

“Ta có thể cho ngươi biết”.

“Tuổi?”

“Khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu”.

“Thân hình?”

“Trên dưới bảy thước”.

“Đặc điểm?”

“Tóc xõa ngang vai, áo trắng như tuyết, dùng kiếm, kiếm tay trái”.

“Ngươi còn biết gì nữa?”

“Bấy nhiêu chưa đủ à?”

“Đủ rồi”, Phí Vô Kỵ từng tiếng từng tiếng buông ra “Trong vòng mười lăm ngày, y không chết thì ta chết, ta không chết thì y nhất định phải chết”.

“Tốt lắm!”

“Ngươi gặp may đấy, nửa tháng sắp tới ta chỉ là nhận mối làm ăn, nhưng hoàn toàn chưa nhận tiền, nếu ta đã nhận tiền của người ta thì cho dù ngươi đưa hai vạn lượng vàng ta cũng không nhận, cũng phải chờ làm xong chuyện ấy mới có thể bán mạng cho ngươi”.

“Đúng là ta gặp may”.

“Còn như Thẩm Thăng Y rủi ro hay ta rủi ro, thì phải xem mười lăm ngày nữa”.

“Ờ”.

“Nếu không còn gì nữa thì ta đi đây”.

“Không tiễn!”

Trong bóng tối chợt vang lên tiếng cười lớn, tiếng bước chân, chính là tiếng cười của Phí Vô Kỵ, tiếng chân của Phí Vô Kỵ.

Tiếng cười xa dần, tiếng chân xa dần.

Lại yên lặng trở lại.

Giọng nói của người kia lại vang lên “Không có ai biết chuyện ngươi tìm y chứ?”

Phí Vô Kỵ đã đi xa, người được hỏi đương nhiên không phải là Phí Vô Kỵ.

“Không có, tuyệt đối không có, ta đã cẩn thận, hết sức cẩn thận”, một người vội vàng ứng tiếng.

Dường như nãy giờ người ấy vẫn ở bên cạnh.

“Có thể tiết lộ phong thanh không?”

“Không thể, tuyệt đối không thể”.

“Được, kẻ biết chuyện này chỉ có một người”.

“Phí Vô Kỵ à?”

“Phí Vô Kỵ chỉ biết kiếm tiền, chỉ biết gϊếŧ người, người y quen chỉ là ngươi, không phải là ta, đương nhiên ngươi cũng không nói về ta với y”.

“Đương nhiên là không”.

“Vậy thì y làm sao biết được? Người ấy làm sao là y được?”

“Không phải y...”.

“Không phải y”.

“Ngươi!”

Trong bóng tối một làn ánh sáng lạnh đột nhiên chớp lên.

Một tiếng rên đau đớn đột nhiên vang lên.

Tiếng rên đau đớn ấy nói không hết sự thống khổ, tiếng rên ấy vốn không phải là một tiếng rên đau đớn, nhưng vừa tới yết hầu thì yết hầu đã bị cắt đứt nên mới biến thành như thế.

Làn ánh sáng lạnh lại chớp lên lần nữa, vừa chớp lên là tắt ngay.

Có tiếng tí tách giống như tiếng máu nhỏ xuống mặt đất.

Bình một tiếng, người cũng ngã vật xuống đất.

“Tại sao thế này?”, người vẫn còn nói được.

“Vì ngươi biết quá nhiều”.

“Ta là tâm phúc của ngươi...”, giọng nói càng đau đớn.

“Ơ, ta làm sao có thể để lại một mối lo tâm phúc như ngươi chứ?”

Trong bóng tối lập tức vang lên mây tiếng cười.

Tiếng cười bi ai làm sao, cay đắng làm sao, yếu ớt làm sao.

Là cười mình hay cười người khác?

Lại yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.

“Phí Vô Kỵ, Thẩm Thăng Y!”, lại là giọng nói của người kia “Hai người ấy bất kể là ai cũng không chỉ đáng giá hai ngàn lượng vàng, mà ta chỉ dùng hai ngàn lượng vàng lại thao túng được tính mạng của hai người ấy, hai ngàn lượng vàng ấy bỏ ra kể cũng không uổng, kể cũng không uổng”.

Tiếng cười rộ vang lên.

Tiếng cười vui vẻ như thế, sảng khoái như thế, vang dội như thế.

Là y cười ai?

Thẩm Thăng Y hay Phí Vô Kỵ?

* * * * *

“Quả nhiên là rượu ngon, quả nhiên là nhắm ngon!”

Phí Vô Kỵ cười lớn, buông tiếng cười lớn.

Trước mặt y là thứ rượu ngon nhất, thức nhắm ngon nhất ở phủ Ứng Thiên.

Chỉ là rượu ngon? Chỉ là nhắm ngon?

Thêm Bình Luận