Thái độ coi như không đáng gì.
Một người đã không đáng gì trong mắt người khác thì sự sống chết của y cũng không đáng gì trong mắt người khác.
Trong chớp mắt vẻ mặt của Phí Vô Kỵ trở thành cực kỳ khó coi.
* * * * *
Vẻ mặt của Tiêu Phóng cũng cực kỳ khó coi như thế.
Thân là Tuần án đại nhân, tin tức đương nhiên linh thông.
Thẩm Thăng Y vừa tới trước cổng nha môn Tuần án, y đã chờ ngoài cổng.
Vừa thấy Thẩm Thăng Y bế Tiêu Linh, y lại biến sắc.
Vừa đón thân hình Tiêu Linh vào tay, vẻ mặt của y lại trở thành cực kỳ khó coi.
Người không có chút kinh nghiệm nào cũng biết Tiêu Linh đã chết.
Y chỉ có một em gái là Tiêu Linh.
Y trừng mắt nhìn Thẩm Thăng Y, khóe mắt muốn rách toác, thân hình run lên lẩy bẩy, đột nhiên điên cuồng gào lên “Là ai gϊếŧ nó, ai?”
Thẩm Thăng Y nhìn nhìn l*иg ngực đẫm máu, khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Linh, đau xót đáp “Tây Viên Phí Vô Kỵ, một chức nghiệp sát thủ”.
“Phí Vô Kỵ? Chức nghiệp sát thủ?”, Tiêu Phóng sửng sốt “Nó có thù oán với ai, ai thuê người gϊếŧ nó?”
“Mục đích của Phí Vô Kỵ là gϊếŧ ta”, Thẩm Thăng Y buồn rầu cười một tiếng “Gϊếŧ cô ta chỉ vì nhất thời lỡ tay”.
“Nhất thời lỡ tay!”, Tiêu Phóng khóe mắt rách toác, hai tia máu theo gò má chảy xuống.
“Có thể nói là ta hại chết cô ta”, Thẩm Thăng Y đau lòng cúi đầu.
Hai dòng máu từ khóe mắt Tiêu Phóng chảy xuống bất giác lại thêm hai hàng nước mắt, y cười, buông tiếng cười điên cuồng, chợt quay phắt người lại sải chân bước vào trong.
Trong tiếng cười nói không hết sự đau đớn, nói không hết sự thê lương.
Thẩm Thăng Y buồn rầu đưa mắt nhìn theo, đến khi y đã mất hút không thấy đâu, đang định rời đi, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
“Đứng lại!”
Thẩm Thăng Y ứng tiếng quay đầu, nhìn thấy hai luồng ánh mắt lạnh lẽo.
Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, người này khuôn mặt cũng lạnh lẽo như thế.
Người này xem ra chẳng qua chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tính ra cũng còn trẻ, mi thanh mục tú, tính ra cũng anh tuấn.
Bất kể về y phục hay khí chất, người này đều như khác hẳn số đông.
Người này quả thật chính là kẻ phú quý trời sinh.
Người này nãy giờ đứng trên bậc thềm đá, Thẩm Thăng Y nãy giờ không hề để ý.
Y đột nhiên để ý.
Một cảm giác nghẹt thở lập tức đè nặng trong lòng.
“Là ngươi gọi ta à?”, y hỏi.
“Là ta gọi ngươi”, người kia cười nhạt nói “Ngươi là Thẩm Thăng Y nào?”
“Thẩm Thăng Y nào à? Theo chỗ ta biết trước nay chỉ có một Thẩm Thăng Y, là Thẩm Thăng Y này”.
“Ta biết”.
“Nhưng ta lại không biết”.
“Không biết cái gì?”
“Ngươi là người nào?”
“Ta là người nào ngươi cũng không biết à?”
“Không biết, nói cho ta nghe xem”.
Câu nói vừa dứt, hai cẩm y thị vệ từ hai bên lập tức sấn ra, đồng thanh quát tháo.
“Câm miệng!”
“Trước mặt Thất vương gia há lại để cho ngươi rông càn như thế, ăn nói như thế”.
Thất vương gia.
Người này chính là Thất vương gia đương quyền đắc thế.
Thẩm Thăng Y ngẩn ra.
Thất vương gia cười một tiếng hỏi “Hiện tại biết rồi chứ?”
“Ờ”.
“Xem ra ngươi hoàn toàn không biết gì nhiều”.
“Cũng không ít”.
“Ủa, ta hỏi ngươi!”
“Cái gì?”
“Ngươi biết Tiêu Linh là người gì của ta không?”
“Không biết”, Thẩm Thăng Y quả thật không biết.
“Chuyện đó mà ngươi cũng không biết à?”
“Không biết là không biết”.
“Là vợ chưa cưới của ta”.
Thẩm Thăng Y lại ngẩn ra.
“Ngươi bế cô ta trong lòng, đó vốn là một tội lớn, nhưng không biết thì không bắt tội, ta có thể không truy cứu”. Thất vương gia sắc mặt đột nhiên lạnh băng, nói “Nhưng chuyện cô ta ngẫu nhiên bị hại chết, thì ta lại không thể không truy cứu”.
“Ta...”.
“Không có ngươi thì cô ta căn bản không rời khỏi phủ Ứng Thiên, không có ngươi thì cô ta căn bản không chết dưới tay Phí Vô Kỵ gì đó, cô ta tuy không bị ngươi gϊếŧ, nhưng vì ngươi mà chết”.
Thẩm Thăng Y buồn rầu không nói gì.
“Phí Vô Kỵ là hung thủ trực tiếp, ngươi là hung thủ gián tiếp”, Thất vương gia chỉ thẳng vào mặt Thẩm Thăng Y, cao giọng quát “Phí Vô Kỵ cố nhiên đáng chết, nhưng ngươi cũng đáng gϊếŧ”.
Tiếng “gϊếŧ” vừa buông ra, hai mươi cẩm y thị vệ hộ vệ hai bên đã đưa tay nắm vào chuôi kiếm.
Hai mươi Cẩm y thị vệ này người nào cũng huyệt Thái Dương nhô cao, trong mắt tinh quang rực rực, rõ ràng đều là cao thủ kiêm tu nội ngoài công phu.
Thất vương gia thân phận thế nào, dưới trướng há lại không có người giỏi?
Thẩm Thăng Y ánh mắt quét qua, thầm thở dài một tiếng.
Trước đó tuy y chưa từng gặp Thất vương gia, nhưng Thất vương gia là người thế nào y cũng đã đoán trong lòng.
Nói năng thế này, y biết Thất vương gia bất kể thế nào cũng không bỏ qua cho mình rồi.
Thất vương gia quả nhiên không định bỏ qua cho Thẩm Thăng Y, y nhìn qua hai bên, lạnh lùng cười một tiếng “Chẳng lẽ các ngươi còn chưa hiểu ý ta sao?”
Câu nói chưa dứt, trong hai mươi cẩm y thị vệ ít nhất đã có một nửa tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
“Nuôi quân ngàn ngày dùng quân một buổi, các ngươi theo ta bấy nhiêu năm, hôm nay cũng nên tỏ rõ tài năng”.
Hai mươi Cẩm y thị vệ đồng thanh “Dạ” một tiếng, hai mươi thanh kiếm sắc không thanh nào còn ở trong vỏ.
Mười cái bóng người lập tức lướt ra, mười thanh kiếm vạch ra làn ánh sáng lạnh, vọt thẳng tới Thẩm Thăng Y.
Kiếm mau, người mau, Tam anh Thất hùng xem ra cũng có vài chiêu.
Thẩm Thăng Y khẽ thở dài một tiếng, thân hình đột nhiên ào một tiếng bay ngược về phía sau.
Tam anh Thất hùng nhìn thấy rất rõ, thân hình vừa rơi xuống lại bật lên đuổi sát theo Thẩm Thăng Y, quyết không bỏ qua.
Trước phủ Tuần án là một khoảnh đất rộng, cũng chính là nơi quần chiến rất tốt.
Thẩm Thăng Y căn bản không muốn động thủ, thân hình vừa chạm đất lại lăng không, lăng không lại lật người một cái.
Tam anh Thất hùng lại cho rằng Thẩm Thăng Y muốn động thủ trên bãi đất trống, nên chân vừa chạm đất đã lập tức đứng lại.
Họ vừa khựng lại, thân hình Thẩm Thăng Y đã lướt ra ngoài hai trượng.
Tam anh Thất hùng ngẩn ra tại chỗ, thân hình lại vội vàng vọt lên lần nữa.
Mười người này khinh công tuy không bằng Thẩm Thăng Y nhưng cũng hoàn toàn không chậm, chỉ cần Thẩm Thăng Y chậm một chút, thì họ có thể đuổi kịp.
Vấn đề là Thẩm Thăng Y cả ý chậm lại cũng không có, thân hình nhô lên rồi nhô lên lại nhô lên, hụp xuống rồi hụp xuống lại hụp xuống.
Cũng đúng lúc ấy, một chiếc xe bốn ngựa cực kỳ hoa lệ ầm ầm từ góc phố chuyển ra, mau lẹ phóng tới.
Lúc Thẩm Thăng Y nhô lên hụp xuống lần thứ ba, chiếc xe đã tới cạnh người y, đột nhiên chậm lại.
Cửa xe lập tức mở ra, một người trung niên áo vàng từ trong xe thò đầu ra, đưa tay ra.
“Thẩm đại hiệp, mời lên xe!”
Kim Sư!
Kim Sư trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Thẩm Thăng Y hoàn toàn không quen biết Kim Sư, chỉ cảm thấy người này xem ra không đáng ghét.
Tuy y cảm thấy kỳ lạ, nhưng hoàn toàn không từ chối, nhưng cũng chưa lên xe, chỉ rún vai một cái, ngồi lên trên nóc xe.
Kim Sư cũng không nói nhiều, vỗ tay một cái.
Chiếc xe ngựa ứng tiếng phóng mau đi, còn mau hơn lúc tới.
Tam anh Thất hùng vừa khéo vọt tới.
Khoảng cách vẫn không còn xa, vẫn có thể ra sức vọt tới ra đòn.
Tam anh Thất hùng chính có ý ấy, đầu vai đều nhấc lên.
Kim Sư nhìn thấy rất rõ, quát lớn một tiếng “Ám khí độc dược!”, hai tay vung thẳng ra.