Tương Tư Phu Nhân


Chương 01: Máu tươi lòng lẻ bạn Kiếm đứt mộng hai người
Anh có hiểu tương tư là thế nào không?

Anh có biết tương tư dài bao nhiêu, sâu bao nhiêu không?

Anh có thể nói cho ta biết tương tư có mùi vị thế nào không?

* * * * *

Chỉ cần anh còn có tình, còn biết yêu, thì cho dù hiện tại anh vẫn chưa hiểu, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ hiểu thế nào là tương tư.

* * * * *

Người nói biển cả sâu,

So với tương tư cạn.

Biển cả còn có bờ,

Tương tư thì vô hạn.

(Lý Quý Lan, Tương tư oán)

Vô tình không giống đa tình khổ,

Một tấc lại thành ngàn vạn mối.

Chân trời góc bể có khi cùng,

Chỉ có tương tư không chỗ cuối.

(Án Thù, Ngọc lâu xuân)

Biển cả tuy sâu, vẫn cạn hơn tương tư.

Biển cả có bờ, tương tư lại vô hạn.

Anh nói tương tư dài bao nhiêu, sâu bao nhiêu?

* * * * *

Nếu quả thật anh đã hiểu được tương tư, đã từng tương tư, thì chắc anh có thể nói cho ta biết tương tư có mùi vị thế nào.

Nếu quả thật anh chưa hiểu được tương tư, chưa từng tương tư, thì ta chép bài Tứ quý tương tư điệu Song điệp thúy của Lưu Hiệu Tổ ra đây, anh không ngại gì cứ đọc qua một lượt.

Xuân tương tư, xuân tương tư. Ong bay kéo đứt ruột sầu nay, chợt ngó thấy tơ liễu bay, kìm không được niềm tâm sự. Buồn dạo cành hoa, lại hận cành hoa, chiếc đu đang lượn cạnh tường này.

Lại không bằng chẳng gặp xuân, chốn thương tâm đâu phải tới.

Hạ tương tư, hạ tương tư. Sân buồn khó nhịn lúc ngày dài, lòng nồng nàn ta tự hay, ý lạnh lùng y riêng ngấy. Gắng tự chi tri, ngại tự chi tri, nước thơm ai xót tắm lưng gầy. Cho dù khổ ải qua bấy nhiêu ngày, lại buồn lúc mùa thu tới.

Thu tương tư, thu tương tư. Gió tây trăng sáng xót vô tri, vì ta rất sợ thê lương, riêng chiếu chốn thê lương ấy. Ly biệt ngày thu, lại đến ngày thu, tiếng chày giặt áo nhỏ như tơ. Vì sao hồng nhạn bay về, không thấy gởi nhau một chữ.

Đông tương tư, đông tương tư. Ao băng ngoài trướng lạnh hoa mai, đang định ngồi xuống chờ đợi, chợt lại đã qua một ngày. Lúc tình tự hay, lúc mộng tự hay, ta thì như thế ngươi thế nào, ta buồn ta tự gánh vác, lại sợ ngươi ở chốn ấy cũng buồn như vậy.

* * * * *

Mộng vấn hồn vương.

Lưng ong gầy gò, dung nhan tiều tụy.

Té ra mùi vị của tương tư là nỗi khổ.

Tuy là khổ, nhưng chỉ cần anh nghĩ lại một lần, nghĩ kỹ lại một lần, anh cũng hoàn toàn không cô đơn, anh còn có một người để nhớ tới để nghĩ tới, anh sẽ thấy nỗi khổ ấy tuy là khổ, nhưng vẫn là hay.

* * * * *

Cứ nói tương tư khổ,

Tương tư lòng thảng thốt.

Mấy phen nghĩ kỹ rồi,

Lại nói tương tư tốt...

Tây Viên công tử tên Vô Kỵ, Nam quốc giai nhân gọi Mạc Sầu.

Trăng, đèn.

Trăng trắng, đèn hồng.

Trăng trắng không lời thu đếm khắc, Đèn hồng có bóng gác sân khuya.

Trăng trắng mờ soi, đèn hồng sáng rực.

Rèm châu quanh tiểu lâu dưới ánh đèn hồng cũng thành sáng rực.

Màu hồng ấy hồng tới mức làm người ta say, hồng tới mức làm người ta mê.

Hai bóng người in trên rèm châu phía Tây nam.

Giờ này khắc này, ánh đèn như thế, hoàn cảnh như thế, nếu hai bóng người ấy đúng là một nam một nữ, anh nói có bao nhiêu lả lơi thì có bấy nhiêu lả lơi.

Nhưng hai cái bóng ấy lại đều là nam nhân.

Người bên trái ngồi, người bên phải đứng, buông thõng tay mà đứng.

Có một tiếng thở dài.

Người đang ngồi thở dài.

Trong tiếng thở dài có vô hạn thương cảm.

“Đi theo Thẩm Thăng Y à?”

“Ờ!”

Bình một tiếng, một cái ghế đặt bên cạnh lập tức vỡ nát dưới tay quyền của người đang ngồi.

Người đang đứng hoảng sợ nhảy dựng lên, im thin thít như con ve mùa lạnh.

“Ta đã sớm biết sẽ như thế mà”, lại một tiếng thở dài “Nhưng biết thì sao? Ngày nào nó còn chưa chịu tuyệt tâm, thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh”.

“Ờ!”

“Muốn nó tuyệt tâm chỉ có một cách”.

“Là gϊếŧ chết Thẩm Thăng Y?”

Người đang ngồi gật đầu một cái.

“Cũng không phải là một chuyện khó”.

“Nói nghe dễ thật”, người đang ngồi cười nhạt.

“Ta hoàn toàn không quên võ công của y”.

“Ủa?”

“Có câu Ngoài trời còn có trời, trên người còn có người, bất kể y võ công cao cường thế nào, cũng chưa chắc đã không có người gϊếŧ nổi y”.

“Chẳng lẽ ngươi đã có ý chọn một người như thế rồi à?”, người đang ngồi nghiêng người định đứng lên.

“Năm nay có một người tới phủ Ứng Thiên”.

“Một người thế nào?”

“Một người làm nghề gϊếŧ người!”

“Chức nghiệp sát thủ?”

“Sát thủ trong các sát thủ”, người đang đứng thong thả nói “Bất kể là về can đảm, tâm trí hay võ công, sát thủ ấy cũng đều hơn tất cả các sát thủ khác”.

“Ủa?”

“Tuyết Mạn Thiên là người thế nào?”

“Người mạnh, ngôi cao, thế lớn, tiền nhiều”.

“Thế mà sát thủ ấy lại giữa ban ngày ban mặt, giữa chỗ hàng trăm con mắt, giữa chỗ được bảo vệ nghiêm ngặt, một kiếm đâm chết y đấy!”

“Chẳng lẽ ngươi nói tới Tây Môn công tử...”, người đang ngồi đứng phắt lên, cả giọng nói cũng trở nên khích động “Phí Vô Kỵ?”

“Chính là Phí Vô Kỵ!”

* * * * *

“Phí Vô Kỵ?”

“Chính là Phí Vô Kỵ!”

Giọng đáp tàn khốc, vô tình.

Con người Phí Vô Kỵ vốn vô tình, tàn khốc.

“Ở đây vốn có đèn, hiện tại lại không có đèn”.

“Có đèn thì sao? Không có đèn thì sao?”

“Có đèn thì ngươi biết ta ở đâu, có đèn thì ngươi biết ta là ai”.

“Không có đèn ta cũng biết ngươi ở đâu”.

“Chẳng lẽ không có đèn ngươi cũng biết ta là ai?”

“Có đèn ta cũng chưa chắc biết ngươi là ai”, Phí Vô Kỵ cười nhạt một tiếng “Ngươi là ai hoàn toàn không quan hệ gì, trong con mắt ta trước nay chỉ có hai loại người, người sống và người chết”.

“Ta là người sống”.

“Người chết không biết nói chuyện”.

“Vậy thì trong con mắt ngươi, chỉ biết ta là người sống...”.

“Như thế là đủ!”

“Còn chuyện khác nhất thiết không quản, nhất thiết không hỏi?”

“Hôm nay là chủ là khách, ngày mai là kẻ qua đường, ta quản ngươi cái gì, hỏi ngươi cái gì? Ngươi cho rằng ta có nhiều thời gian lắm à, ít chuyện phải làm lắm à?”

“Được, thế thì ta yên tâm rồi”.

“Trong bất cứ hoàn cảnh nào ngươi cũng có thể yên tâm, cái ta quen không phải là con người mà chỉ là tiền bạc, cái ta tin chỉ là tiền bạc chứ không phải là con người”.

“Tuy ta yên tâm, nhưng vẫn thích ở trong bóng tối”.

“Tùy ngươi”.

“Có biết vì sao ta tìm ngươi không?”

“Vì ta là một chức nghiệp sát thủ”.

“Biết rồi”.

“Ngươi tìm ta, ngoài chuyện muốn ta gϊếŧ người giúp ngươi còn có chuyện gì nữa?”

“Không có”.

“Ngươi muốn ta gϊếŧ ai giúp ngươi?”

Yên lặng một lúc.

“Còn phải suy nghĩ cho kỹ à?”

“Không”.

“Vậy tốt nhất là nói mau đi”.

“Chỉ e ta nói ra, ngươi sẽ từ chối”.

“Ngươi quả thật đã khẳng định ta là ai rồi chứ?”

“Phí Vô Kỵ”.

“Theo ngươi nghe được thì Phí Vô Kỵ là người thế nào?”

“Không phải như lời đồn”.

“Vốn là không phải”.

“Nhưng lần này thì khác”.

“Khác chỗ nào?”

“Người ta muốn ngươi đi gϊếŧ hoàn toàn không phải là kẻ tầm thường có thể sánh được”.

“Phí Vô Kỵ há lại có thể sánh với kẻ tầm thường?”

“Người ấy năm mười tám tuổi đã danh chấn giang hồ”.

Thêm Bình Luận