Chương 10: Triệu hoán vong linh

Lúc trước Tục Nghiêu xem video Nhạc Dao "nhảy lên đồng" có thấy cậu lẩm bẩm gì đó, nhưng đó chỉ là hình ảnh không có âm thanh, cho nên hắn không nghe được. Tuy rằng hắn hiểu khẩu ngữ, nhưng những thứ mà Nhạc Dao nói lúc nhảy hắn lại không phân tích ra được đó rốt cuộc là gì.

Trong nhà vệ sinh, Nhạc Dao trộn ít bột chu sa vào rượu trắng trên nắp chai. Cậu đương nhiên sẽ không vì một con cá mà bị dọa nhảy dựng lên, nói như vậy chỉ vì cậu muốn vào mở chai rượu trắng này. Chu sa lỏng này cần pha cùng rượu trắng, đặc biệt rượu trắng mới vừa mở là tốt nhất, như vậy vẽ bùa sẽ càng thêm hữu hiệu. Cây bút hiện tại cậu dùng vẫn chưa được gia trì nên cần tận lực chú ý.

Có thể gọi Kỷ Phong Vũ đến đây được hay không phụ thuộc hết vào tối nay!

Nhạc Dao sợ Tục Nghiêu nghi ngờ, hơn nữa hiện tại diện mạo của cậu đã thay đổi, Kỷ Phong Vũ sẽ không hiểu nếu cậu chỉ giải thích vài lời, vì vậy nhất định phải đợi Tục Nghiêu ngủ say rồi mới có thể gọi hồn được. Cậu đem nắp chai để vào một góc tối không ai đυ.ng đến, rồi rửa tay, cầm theo rượu trắng đi ra ngoài.

Tục Nghiêu đi về phía cách Nhạc Dao ba bước: "Bình tĩnh chưa?"

Nhạc Dao gật đầu: "Bình tĩnh rồi."

Còn không phải chỉ là một con cá sáu mươi lăm vạn thôi sao? Nấu thì cũng đã nấu rồi, thật có lỗi với bản thân nếu không ăn! Nhạc Dao đặt chai rượu trắng lên bàn, xắn tay áo lên chặt con cá thành từng khúc to bằng quả trứng. Con cá này có hình dáng hơi giống cá thu, nhưng nó dài hơn nhiều, lại còn có màu trắng bạc. Sau khi đã chặt thành nhiều miếng, cần thêm một chút gia vị, Nhạc Dao đang định đổ rượu trắng lên thì Tục Nghiêu đột nhiên túm lấy tay cậu.

"Cậu mang rượu đã đem vào nhà vệ sinh tới nấu ăn?" Tục Nghiêu vẻ mặt vô cùng khó tin.

"À, nếu anh để ý thì lấy hộ tôi một chai khác." Này còn không phải vì muốn lần sau dùng bình rượu trắng này làm chu sa lỏng sao!

"Chai này giữ lại để sau này cậu sợ thì dùng, dùng chai mới đi." Tục Nghiêu nói xong liền đem chai cũ để sang một bên, "Cái nắp đâu?"

"Ở trong nhà vệ sinh." Anh nói cứ như tôi là lính của anh không bằng, còn làm bộ làm tịch như thế, xem ra là chưa đói đâu ha!

Nhạc Dao mở bình rượu trắng mới ra, một bên trong lòng phun tào, một bên đem bình rượu đổ lên cá. Sau đó dùng một chiếc đũa đảo đều, ướp gia vị.

Cậu muốn làm món cá kho tộ ăn với cơm. Tủ lạnh vẫn còn một ít củ quả, như là cà rốt cùng với dưa chuột, cậu chuẩn bị xào một món ăn chay.

Tục Nghiêu nhìn cậu đảo ra hương vị quái quái, nhíu mày: "Cái này có thể ăn được không vậy? Vạn nhất không thể ăn...thì cậu vẫn giao cho đầu bếp trí năng làm đi, đừng làm lãng phí cá của tôi."

Nhạc Dao nói: "Không thể ăn thì tôi tự mình ăn!"

Cái gọi là "đầu bếp trí năng" thật ra là một người máy biết làm đồ ăn. Muốn ăn cái gì chỉ cần đem nguyên liệu đến rồi bỏ vào trong bụng của người máy, nó sẽ tự cắt, rửa, ướp gia vị nấu nướng. Chủ nhân muốn ăn xào hay hầm, chưng hay hấp, nó đều làm được, miễn là người dùng rửa sạch khoang bụng là được.

Hiện tại tinh cầu Tarot đã phổ cập loại người máy này, nó dùng năng lượng mặt trời nên còn thể bảo vệ môi trường. Nhưng những người chân chính muốn hưởng thụ hương vị thì vẫn sẽ mời đầu bếp đến.

Tuy nhiên vẫn có chút hương vị mà người máy không làm được, chẳng hạn như mùi vị tình cảm nhân loại. Nhạc Dao tin rằng đồ ăn có mỹ vị tốt nhất phải được làm ra từ tay của một người dụng tâm.

Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu gạo ở đâu, chắt nước rồi bỏ vào nồi cơm. Sau đó lại thái sợi cà rốt và khoai tây, xào xào đơn giản. Cậu còn bỏ một ít tỏi vào trong. Cậu phát hiện ở nơi này có khá nhiều loại củ quả, nhưng lại thiếu rau xanh. Đương nhiên có thể do nguyên nhân nào đó, nhưng tạm thời trong tủ lạnh của Tục Nghiêu không có mấy.

Nửa giờ sau, một bát thịt kho tàu sáu mươi lăm vạn ra lò, một đĩa rau xào đặt trên bàn. Tuy rằng chỉ có hai món nhưng mùi rất thơm. Nhạc Dao xới hai bát cơm, ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Lúc cá chín Tục Nghiêu đã thấy dậy mùi rồi nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài "Tôi muốn ăn" mà giả bộ miễn cưỡng ngồi xuống đối diện Nhạc Dao, thấy cậu ăn rất ngon rồi mới động đũa.

"Thế nào, ăn ngon không?" Nhạc Dao hỏi. Cậu phát hiện hương vị món thịt cá này thật sự rất là tươi ngon, không chỉ ngọt mà còn mềm nữa. Cắn một miếng thôi mà hương vị tràn ngập trong khoang miệng.

"Ăn cũng được." Tục Nghiêu lại nói.

"Vậy anh ăn ít đi." Nhạc Dao hoàn toàn không khách khí, "Ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, một mình tôi có thể ăn nốt phần còn lại."

"....."

Tục Nghiêu không lên tiếng mà gắp toàn miếng to, đồng thời cũng gia tăng tốc độ ăn, hỏi Nhạc Dao: "Ai dạy cậu nấu ăn thế?"

Hắn hỏi nhiều để Nhạc Dao phân tâm ăn ít đi, như vậy hắn sẽ ăn được nhiều hơn.

Nhưng Nhạc Dao lại không dễ cắn câu, nói thẳng: "Ăn xong sẽ nói cho anh nghe."

Tục Nghiêu: "....." Cái tên nhóc này!

Đừng nhìn Nhạc Dao trông nhỏ con, sức ăn của cậu không tồi. Chủ yếu là gần đây cậu ăn không quen thức ăn ở đây nên mới ăn ít. Mãi mới ăn được món mình thích, sức ăn lập tức được mở ra. Một con cá dài đến bảy tám chục centimet, cậu ăn ít nhất một nửa, cuối cùng no căng bụng mà nằm dài ra ghế.

Cậu không yêu cầu đầu bếp trí năng nấu ăn nhưng lại rất thích công năng rửa bát của nó.

Ngoại hình của đầu bếp trí năng ở nhà Tục Nghiêu là một con gấu trúc đáng yêu. Nghe nói rằng cũng có trí năng mô phỏng hình dạng của con người, nhưng chung quy hình ảnh một người móc thức ăn từ trong bụng ra có sức tra tấn thị giác quá mạnh nên phần lớn thương gia đều sẽ thiết kế người máy dựa trên hình dáng của động vật, như vậy thoạt nhìn còn rất đáng yêu nữa.

"Vậy bây giờ đã có thể nói cho tôi biết học nấu ăn từ ai chưa nào?" Tục Nghiêu mới chỉ ăn no được sáu phần, nhìn dáng vẻ của cô dâu nhỏ mà bất mãn.

"Đương nhiên là tự học rồi." Nhạc Dao đã nghĩ ra được lời giải thích trong bữa ăn, "Anh cũng không nghĩ xem, Giang Hân Đóa kia sao có thể cho tôi học trù nghệ được. Những cái mà bà ta cho là tốt cho Omega như là nghệ thuật cắm hoa, nấu nướng...đều sẽ không cho tôi đi học, mà chỉ cho Nhạc Thiên Ngọc học thôi." Cảm ơn bà nhiều, Giang bạch liên hoa!

"Vậy cậu học cái gì?"

"Tôi học đoán mệnh!" Nhạc Dao mắt cong cong cười: "Tôi có thể tính ra được Tục sư trưởng tối nay chưa ăn no nha!"

"...Thật không?" Tục Nghiêu nhướng mày: "Vậy có thể tính ra nếu tôi ăn không no thì sẽ ăn cái gì để "no" không?"

Nhạc Dao đối diện với cặp mắt ẩn ẩn nguy hiểm kia, sợ tới mức "Rầm!" một tiếng đẩy ghế ra đứng dậy: "Ấy, tôi đột nhiên nhớ ra mình chưa đi chào hỏi hàng xóm, tôi đi ra ngoài xem đây!"

Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ chạy nhanh như bay kia, hừ một tiếng: "Nhóc con."

Hừ xong một tiếng liền để người máy thu dọn bàn, sau đó đi vào phòng, rồi phân vân có nên giúp Nhạc Dao dọn dẹp không. Hắn vừa thấy cái rương quần áo của cậu vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, chắc tám phần là chưa sắp xếp rồi, bằng không thì cũng nhét hết một cục vào trong tủ như hắn.

Nhưng mà Tục sư trưởng vừa mở tủ quần áo ra liền phát hiện, quần áo vốn rối tung rối mù ở bên trong đã được dọn dẹp đến chỉnh tề, ngăn nắp, loại nào được phân loại ra loại đấy. Tục sư trưởng nhìn tủ quần áo mà thất thần, liên hệ với chú Minh: "Chú Minh, chú giúp cháu sắp xếp quần áo à?"

Chú Minh nói: "Tôi không có, chắc là thiếu gia Tiểu Nhạc. Cả chiều nay cậu ấy đều ở trong phòng."

Nếu không phải lần trước tận mắt thấy cậu tự gấp quần áo, thì có chết Tục Nghiêu cũng không tin lời này. Nhưng là hiện tại xem ra, Nhạc Dao thật sự khác với những gì họ tra được.

Để xem tình trạng này kéo dài được bao lâu.

Tục Nghiêu từ trong tủ lấy ra một cái quần thể thao dài màu xám rồi mặc lên, sau đó dùng vân tay mở đầu tủ ra, lấy ra một cái máy truyền tin mới, cầm theo đi ra ngoài tìm Nhạc Dao.

Bên ngoài trời đã không còn nóng như ban ngày nữa, Nhạc Dao lúc này đang đứng ở trong sân suy nghĩ. Tục Nghiêu đem máy truyền tin đưa cho cậu: "Tín hiệu ở đây yếu, không dùng máy truyền tin cũ được, dùng cái này đi."

Nhạc Dao nhận rồi nhìn thoáng qua, phát hiện cái máy này so với cái cũ của cậu còn tinh xảo hơn rất nhiều. Đồ của cậu đã tốt rồi, cái này còn tốt hơn nữa.

"Cảm ơn." Nhạc Dao nói, "Bên trong có phương thức liên lạc của anh chưa?"

"Không có, cậu nhập mã hôn phối vào là được." Tục Nghiêu nói, "Nó sẽ giúp tôi kiểm tra được thân thể của cậu, một khi có gì bất thường thì sẽ báo cho tôi ngay lập tức."

"Vậy có vẻ tính an toàn rất cao nhỉ?"

"Đúng vậy." Tục Nghiêu thấp giọng ở bên tai Nhạc Dao nói: "Một khi cậu phát tình thì tôi sẽ biết."

Nhạc Dao: "......"

Má, tại sao đều là con người, anh nói xem anh đường đường là một tướng quân mà cứ treo cái việc "Động dục" ở trên miệng là sao!?

Nhạc Dao câm nín, quay đầu nhìn hàng xóm bên trái là chú Minh, bên phải là Yến Kiệt, cảm giác lại càng không nói lên lời, còn cần gì chào với hỏi nữa! Thà về nhà vẽ bùa còn hơn!!

Đầu bếp trí năng đã thu dọn bàn xong, bát đĩa cũng đã được tiêu độc sạch sẽ. Nhạc Dao lúc vào nhà chỉ ngửi được một mùi hương thơm mát, tâm tình liền tốt hơn. Chỉ là vấn đề đi ngủ, cậu liếc nhìn Tục Nghiêu, vị sư trưởng nào đó đã quyết định lên giường ngủ trước. Tục Nghiêu hiện đang bị oán khí vong linh quấn thân, người này không chỉ mau chóng buồn ngủ mà còn sẽ gặp ác mộng, cậu không cần phải lo lắng hắn sẽ làm gì với cậu nữa.

Này cũng coi là thiên thời địa lợi nhân hòa phải không? Nhạc Dao nghĩ nghĩ, rồi tìm một bộ quần áo ở nhà, đi tắm rửa.

Cậu cố tình tẩy rửa thật lâu, lâu đến nỗi da dẻ nhăn nheo lại, lúc này mới từ phòng tắm bước ra.

Tục Nghiêu quả nhiên là đã ngủ. Trong phòng chỉ mở đèn ở đầu giường, Tục Nghiêu nằm nghiêng người, nhíu chặt mày, trên trán mơ hồ có mồ hôi chảy ra. Nhạc Dao rón rén đến gần một chút, quơ quơ tay trước mặt Tục Nghiêu, xác định người này trong chốc lát sẽ không tỉnh lại, liền rón rén đi vào nhà vệ sinh. Cậu đầu tiên tìm lại chu sa lỏng nãy giấu đi, cầm theo khủng long nhỏ với cây "đũa phép" đi vào nhà tắm.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu vẽ bùa mà như đi ăn trộm. Nhạc Dao thăm dò nhìn nhìn bên ngoài, rút bút lông ở trong bụng khủng long nhỏ ra rồi phủi lông ở trên đi, chấm một chút chu sa lỏng rồi bắt đầu vẽ bùa.

"Thổ địa nơi đây, thần chi nhất linh, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh, lấy máu của tôi, thành tâm cầu xin, trường diễm sơn Kỷ Phong Vũ, nếu nghe được lời tế này, hãy mau đến đây!"

"Vù ~" trong phòng tắm trống rỗng bỗng nổi lên một trận gió nhỏ. Độ ấm trong nhà dần giảm xuống, ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối.

Nhạc Dao ngừng thở nhìn phù văn đang dần dần biến mất, đáy mắt lộ ra một trận mừng như điên!

Một lúc sau, trong phòng tắm liền xuất hiện một cái bóng mờ mờ xám đen.

Tác giả có lời muốn nói:

Tục Nghiêu: Nói! Có phải em lén lút sau lưng tôi thông đồng với thằng quỷ nào hay không?!

Nhạc Dao: Không có mà. Em gọi toàn quỷ quen mà, sau này sống cùng một nhà với chúng ta.

Tục Nghiêu: Gì?!