Chương 11: Đồ chết giẫm

Hai chân của cái bóng cách sàn nhà một khoảng, quần áo rách tả tơi, nhìn giống hệt một người ăn xin lang thang treo lơ lửng trên không. Tên "ăn mày" này ước chừng 17-18 tuổi, đầu cạo trọc, màu da xanh ngắt, khuôn mặt góc cạnh, nhìn qua thì cũng khá đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt đen kịt khiến người nhìn vào có cảm giác rờn rợn. Đây chính là người bạn tri kỉ ở cõi âm mà Nhạc Dao luôn muốn tìm, Kỷ Phong Vũ.

Vào tháng 1 năm 2017, Kỷ Phong Vũ cùng người cha quanh năm suốt tháng rượu chè be bét phát sinh xung đột, không may bị đâm cho ba nhát và bất hạnh bỏ mạng. Sau khi hắn chết, nửa năm sau thì người đàn ông kia bị bắt, không ai làm tang lễ cho hắn, cũng không ai tiễn đưa, không ai vì hắn mà thắp một nén nhang, lập cái bài vị. Kỷ Phong Vũ có quá nhiều oán niệm với thế gian này, vẫn luôn không thể buông bỏ mà đi đầu thai chuyển kiếp được, cuối cùng biến thành cô hồn dã quỷ đi lang thang khắp nơi.

Nhạc Dao trong lúc vô tình đã thấy hắn ở ngoài của hàng Phật, mời hắn "hít" ba nén nhang rồi cùng nhau trò chuyện. Nhạc Dao biết được hắn chỉ sống cách cửa hàng Phật có một con phố, vì vậy mỗi ngày đều tụng kinh, hi vọng hắn có thể sớm ngày cởi bỏ khúc mắc.

Nhưng mà khúc mắc ấy mãi không thể nào cởi bỏ được, hai người sau đó trở thành bạn thân của nhau. Muốn nói trên thế gian này Kỷ Phong Vũ có thể tin tưởng ai, thì người đó chỉ có thể là Nhạc Dao.

"Cậu là ai?" Kỷ Phong Vũ nhíu mày, vèo một cái bay đến trước mặt Nhạc Dao rồi đứng từ trên cao nhìn xuống, tà khí xám đen không ngừng tỏa ra từ người hắn, nếu như Nhạc Dao nói sai một câu liền bóp chết cậu, "Tại sao cậu lại biết cách triệu hồi tôi?"

"Phong Vũ, tôi là Nhạc Dao đây." Nhạc Dao nhỏ giọng nói: "Cậu còn nhớ tôi không? Nhạc Dao ở cửa tiệm Phật ấy." Đυ. má chứ sợ vãi, đã qua 500 năm rồi đi?

"Nhạc Dao?" Kỷ Phong Vũ đánh giá cậu trong chốc lát, chậm rãi thu hồi lệ khí lại nhưng vẫn không thể tin được, "Thằng nhóc cậu là Nhạc Dao thật?"

"Đúng, đúng, chính là tôi!" Nhạc Dao thấy hắn vẫn còn nhớ, vội vàng gật đầu, lại nhìn ra ngoài phòng tắm xem xét, ép thanh âm xuống càng nhỏ hơn: "Tôi, tôi không phải đã chết vào tháng 3 năm 2019 sao? Sau đó chả hiểu sao lại xuyên đến nơi này. Hiện tại tôi đang ở trong một thân thể mới, mấy năm nay cậu sống thế nào? Sau khi tôi chết có ai tụng kinh cho cậu không?"

"....Người bên ngoài là gì của cậu?" Kỷ Phong Vũ không trả lời vấn đề của Nhạc Dao mà đột nhiên hỏi.

"Bên ngoài?" Nhạc Dao sửng sốt rồi mới phản ứng được Kỷ Phong Vũ là đang hỏi Tục Nghiêu, "À, anh ta chính là chồng hợp pháp của tôi. Tôi lúc đầu tỉnh lại ở tinh cầu Tarot, xong được anh ấy đưa đến đây." Nói xong thấy biểu tình của Kỷ Phong Vũ có chút kì quái, Nhạc Dao hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh ta sắp tỉnh lại rồi." Kỷ Phong Vũ nói.

Nhạc Dao: "!!!"

Nhạc Dao cẩn thận nghe, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cọ sát chăn, sau đó không bao lâu, tựa hồ như nghe được Tục Nghiêu lẩm bẩm cái gì đó. Cậu không nghe rõ, nói: "Trên người anh ta có oán khí vong linh quấn, sao có thể tỉnh lại được?"

Oán khí dày nặng như vậy, người bình thường dưới tình huống này đều sẽ ngủ thẳng đến sáng mai chẳng phải sao?!

Kỷ Phong Vũ nhíu mày nói: "Anh ta cũng không phải người bình thường. Cậu không phát hiện anh ta có thể tự hóa giải oán khí sao? Tuy rằng hai tay dính đầy máu tươi nhưng từ trong xương cốt người này có chính khí, oán khí đều không bám được bao lâu."

Cho nên chú Minh mới nói tâm trạng hắn khó chịu thì chỉ cần ngủ một giấc là xong?!

Nhạc Dao hỏi Kỷ Phong Vũ: "Cậu biết Tục Nghiêu?"

Kỷ Phong Vũ hừ lạnh một tiếng, khịt mũi khinh thường nhưng giọng điệu có chút bội phục: "Tục Diêm Vương, có mấy ai ở trên tinh cầu này mà không biết đâu?" Nói xong hắn liền xuyên qua bức tường, đứng trên lưng Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu vẫn duy trì tư thế nằm sấp, vốn dĩ đã sắp tỉnh lại, vậy mà Kỷ Phong Vũ vừa giẫm lên, hắn liền không tỉnh nữa, cau mày tiếp tục ngủ, trong mơ toàn là ác mộng, nhìn vẻ mặt hắn dường như có chút đau khổ.

Nhạc Dao: "....."

Nhạc Dao nhanh chóng đóng cửa sổ lại phòng ngừa có người nhìn thấy, sau đó dùng ánh mắt hỏi Kỷ Phong Vũ có tiện nói chuyện không.

Kỷ Phong Vũ nhìn xung quanh và nói: "Tôi nói chuyện anh ta sẽ không nghe thấy đâu, cậu nói nhỏ lại chút."

Nhạc Dao thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Phong Vũ, tôi gọi cậu đến đây vì có chút điều muốn hỏi, 500 năm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi còn biện pháp nào để quay trở về không? Nơi này...mẹ nó chứ, tôi là Omega đấy cậu có biết không?! Còn cái kỳ động dục quỷ quái gì đó nữa! Đúng là khó hiểu mà!!"

Kỷ Phong Vũ mấy trăm năm rồi mới thấy Nhạc Dao quạt quạt gió, có chút hoảng hốt. Đây là động tác Nhạc Dao thường làm khi bối rối, không ngờ đến nơi này vẫn giữ thói quen đấy. Hắn ngây ngốc một lát nói: "Trở về là không thể đâu. Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không thể. Hai trăm năm trước, thiên tai đổ xuống, chúng tôi đều không còn nhà để về. Cậu lúc đến đây không nhận ra nơi này oán khí đặc biệt dày đặc sao?"

Nhạc Dao nói: "Có nhận ra. Tôi còn đang muốn hỏi cậu chuyện này là sao."

Kỷ Phong Vũ chỉnh đèn tối lại rồi đáp: "Vào cuộc di cư kéo dài mười lăm năm đó, có quá nhiều người bị vất bỏ lại ở nơi này. Bọn họ...liền trở nên giống tôi trước đây."

Giống gì cơ?

Vấn đề này vừa mới lóe lên trong đầu Nhạc Dao thì cậu liền hiểu ngay. Ở trên đường tới Hoa Hạ tinh, vì để hiểu biết rõ hơn về 500 năm lịch sử đã qua, cậu ở trên mạng tìm kiếm rất nhiều thông tin, cuộc di cư đó không khác gì một bộ phim về thảm họa mà câu từng xem, không phải tất cả mọi người đều thoát được. Trên thực tế, khi nhân loại đối diện với thiên tai mang tính hủy diệt thì sẽ hành động không khác gì động vật, họ chú trọng bảo hộ những cá thể mang gen ưu tú hơn, đây là thiên tính của động vật.

Cuộc di cư đã đưa gần 15 vạn người đến hành tinh Tarot nhưng số người ở lại còn nhiều hơn cả ra đi. Nếu những người này có thể buông bỏ chấp niệm và oán khí thì tốt rồi nhưng mấy ai có thể làm được điều này? E rằng họ không chỉ có chấp niệm và oán khí mà trong lòng vẫn còn người khiến họ bận tâm nên nút thắt mãi không cởi được. Như vậy sẽ trở nên giống như Kỷ Phong Vũ, không thể đi đầu thai.

Nhạc Dao không thể tưởng tượng nổi trên đời này còn có bao nhiêu cô hồn dã quỷ. Bọn họ bị lưu lại nơi đây, không có ai tiễn đưa, không có người bái tế. Bọn họ thậm chí còn không thể đi đầu thai, bởi vì nơi này không hề có sinh mệnh nào được ra đời. Cậu hiện tại còn nghi ngờ liệu âm phủ còn tồn tại không?

"Vậy cậu hiện đang ở đâu?" Nhạc Dao còn nhớ mình từng đốt cho Kỷ Phong Vũ một cái biệt thự ba tầng, quần áo và vàng ròng, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Kỷ Phong Vũ, trông không giống sống tốt lắm.

"Cách nơi này sáu, bảy trăm km có một cái nghĩa địa." Kỷ Phong Vũ nói.

"Nghĩa địa?" Nhạc Dao đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Hôm nay âm lịch là ngày bao nhiêu cậu còn nhớ rõ không?"

"Cậu nhìn tôi giống sẽ nhớ mấy cái đấy không?" Kỷ Phong Vũ hơi quạo, trừng Nhạc Dao một cái: "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi muốn gia trì bút phủ nhưng nhất định phải vào ngày 30. Nếu không thì cậu trước hết đừng đi đâu. Cậu ở lại đây đi, tôi sẽ làm một cái nhà khác cho cậu." Nhạc Dao nói, "Người khác tôi tạm thời không quan tâm được nhưng người anh em tốt của mình thì đương nhiên có thể. Chờ sáng mai tôi sẽ đi mua giấy, sau đó làm cho cậu một bộ đồ mới."

"Được, vậy hôm nay cứ như vậy đi, tôi phải đi đây."

"Đi?" Nhạc Dao ngốc lăng: "Đi đâu cơ?"

"Hai vợ chồng nhà cậu ngủ thì tôi ở lại làm gì? Đương nhiên là về chỗ tôi ở rồi."

"Đệt! Như vậy đâu có được!" Nhạc Dao không đồng ý, "Oán khí trên người anh ta đã tan đi nhiều như vậy, cậu còn vừa bảo anh ta sắp tỉnh. Vậy vạn nhất anh ta...", Nhạc Dao chỉ chỉ Tục Nghiêu, lại chỉ chỉ chính mình: "Vừa nhìn là biết tôi không phải đối thủ của anh ta rồi, cậu có còn là anh em tốt của tôi không đấy!!!"

Kỷ Phong Vũ nhìn nhìn Tục Nghiêu, rồi lại nhìn nhìn Nhạc Dao, miễn cưỡng nói: "Được rồi, vậy cậu ngủ đi, tôi giẫm lên người anh ta." Nói xong thì bật cười: "Hôm nay phòng anh ta như chó, hôm sau lại nắm tay anh ta thật chặt, giữ tay anh ta thật lâu."

Nhạc Dao: "Cậu nói cái gì đấy?!"

Kỷ Phong Vũ vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa: "Tôi nói chứ Omega không có tiết tháo đâu. Tôi trước đây từng xem qua mấy đôi rồi, thời điểm kỳ động dục đến, chậc chậc chậc..."

Cả người Nhạc Dao nổi hết cả da gà, nói bạn thân là cờ hó là không có sai!! Dù đã qua 500 năm nhưng tính cách Kỷ Phong Vũ chả thay đổi chút nào, nói chuyện ngày một mất dạy. Tên này trước đây cũng nói chuyện kiểu thiếu đòn thế này!

Nhạc Dao nhất thời không ngủ được, liền lên mạng xem có mấy đồ cậu cần như là hương nến, giấy vàng này nọ không. Bởi vì máy truyền tin của cậu ở đây bắt tín hiệu kém nên cậu liền dùng cái mà Tục Nghiêu mới đưa cho. Tiếc là đế quốc Tarot lớn vậy mà không có bán hương nhang. Giấy vàng thì có nhưng hầu hết người dân ở đây dùng để thiết kế hoặc trang trí nhà cửa.

Kỷ Phong Vũ nhìn Nhạc Dao đang tìm kiếm đồ, nói: "Cho dù cậu đốt thỏi vàng thì tôi cũng không nhận được đâu."

Nhạc Dao hỏi: "Tại sao vậy?"

Kỷ Phong Vũ đi tới đi lui ở trên người Tục Nghiêu, nghiễm nhiên xem cơ thể Tục Nghiêu là cây cầu: "Âm phủ đã không còn đồ gì để mua. Năm đó nhiều oan hồn chết như vậy, vật tư thì lại thiếu. Hơn nữa cậu cũng không phải không biết, mấy thứ đó dùng không được lâu." Bằng không với số lượng vật tư khổng lồ mà con người từng đốt, âm phủ đã sớm nổ tung từ lâu.

Nhạc Dao nói: "Tôi biết rồi." Nói xong thì không khách sáo kéo chăn đắp lên người, nhìn nhìn Tục Nghiêu: "Ngày mai anh ta sẽ không bị bầm tím chứ?"

Kỷ Phong Vũ đáp: "Sẽ không, cùng lắm giống bị xe tải cán qua thôi."

Nhạc Dao: "....."

Nhìn biểu cảm của Tục Nghiêu có vẻ rất thống khổ, nhưng với thân thể cứng như sắt thép này, chắc không sao đâu nhỉ? Nếu giờ anh ta tỉnh lại, lúng túng lắm.

Nhạc Dao nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi ngủ trước, mai tỉnh rồi tính tiếp.

Có thể là do đã gọi được Kỷ Phong Vũ đến nên Nhạc Dao thả lỏng hơn nhiều, ngủ một giấc không tồi. Sáng sớm hôm sau, cậu tỉnh lại đã không thấy Kỷ Phong Vũ đâu nữa nhưng tinh thần lại rất tốt.

Tục Nghiêu lại không tốt như vậy. Tục Nghiêu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu.

"Anh, anh làm gì?" Nhạc Dao giống như con sóc nhỏ bị dọa sợ, vội vàng kéo chăn lên. Mấy lúc Tục Nghiêu thế này so với thời điểm mặt mũi đen thui còn đáng sợ hơn!

"Tối hôm qua tôi ngủ lúc nào?" Tục Nghiêu hỏi.

"Tôi tắm xong thì đã thấy anh ngủ rồi á. Sau đó tôi liền nằm xuống ngủ luôn." Nhạc Dao nói: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Tục Nghiêu híp mắt, xoa vai xuống giường đi vào nhà tắm.

Nhạc Dao nhìn họa mi nổi lên dưới quần của hắn mà nói không lên lời. Cậu chạy nhanh xuống giường, thay quần áo rồi không nhịn được duỗi hai ngón tay ra so, than thở: "Má ơi..."

Ai ngờ Tục Nghiêu tự nhiên từ đâu xuất hiện, nhìn thấy cậu thì thoáng nhướng mày: "Đo cái gì vậy?"

Nhạc Dao giật mình sợ hãi thu tay về, há mồm bịa chuyện: "Á, cá đấy mà! Tôi đang nghĩ con cá tối qua chúng ta ăn dài bao nhiêu!"

Tục Nghiêu nhìn lỗ tai lại hồng hồng lên của vợ nhỏ, cười như không cười: "Cậu nói cậu vừa đo "cá", vậy tối qua cậu vừa ăn nó sao?"

Nhạc Dao: "......" Đồ chết giẫm, sư trưởng Tục!