Chương 9: Sáu mươi lăm vạn

Trên cơ thể con người thường có ba loại oán khí: oán khí tự phát, oán khí sinh linh và oán khí vong linh.

Oán khí tự phát, nghĩa trên mặt chữ, nó là sự bất mãn của bản thân với đối một sự việc nên sinh ra oán khí. Loại oán khí này từ trong phát ra, có màu nhàn nhạt, và khi suy nghĩ thông suốt rồi nó có thể tự biến mất. Mà oán khí sinh linh lại đến từ người khác. Nếu người khác bất mãn, oán hận bạn, đều có thể sinh ra oán khí sinh linh, màu sắc có đậm hơn một chút, cũng sẽ biến mất dần theo thời gian.

Chỉ có oán khí vong linh là bất đồng. Nó đến từ oán khí trên người vong linh, một màu đen sì, một khi đã bị nó quấn vào thân, trừ khi dùng thi pháp hóa giải, bằng không sẽ rất khó để diệt trừ.

Thứ quấn trên người Tục Nghiêu chính là oán khí vong linh. Nhạc Dao có thể chắc chắn Tục Nghiêu khi đi ra ngoài đã đến nghĩa địa hoặc tiếp xúc với một lượng lớn vong linh chết oan nhưng chính là cậu không thể trực tiếp hỏi hắn bởi vì Tục Nghiêu tuy nhìn cà lơ phất phơ nhưng nội tâm hắn rất để ý, chỉ cần vừa hỏi hắn, tên này nhất định sẽ đoán ra cậu có vấn đề, vậy chắc chắn sẽ bất tiện đối với việc làm sau này của cậu.

Trong phòng tắm truyền đến âm thanh "ào ào" , hẳn là Tục Nghiêu đang tắm. Nhạc Dao có chút do dự, mở balo ra, từ trong lấy ra một bao chu sa bỏ vào quần. Lúc sau cậu lại cầm bút lông lên, cậu tạm giấu cái bút lông này vào trong bụng của khủng long nhỏ, biến khủng long nhỏ cầm chuông thành cầm đũa phép. Cậu cầm khủng long nhỏ lên, tiếng chuông đinh đinh keng keng vang lên rất dễ nghe.

Sau đó ngoài cửa có tiếng vang, có hai người đi vào, là chú Minh cùng Yến Kiệt.

Trong tay chú Minh cầm một bộ áo chống nắng màu xanh lam nhạt, mà trên người Yến Kiệt cũng giống như Tục Nghiêu, đều bị oán khí vong linh quấn lên, chỉ là không nghiêm trọng như Tục Nghiêu mà thôi.

"Tiểu Nhạc tiên sinh, đây là....." chú Minh nhìn đồ vật trong tay Nhạc Dao, "Đây là cái gì?"

"Chỉ là đồ chơi làm trong lúc rảnh rỗi, chuông tay cho trẻ con ấy mà." Nhạc Dao quơ quơ, "Chú muốn tìm sư trưởng sao?"

"Không phải, đây là quần áo của cậu, cậu thử xem." Chú Minh nói: "Chúng tôi không có thời gian để lấy số đo của cậu, tôi cố tình tìm người may nhỏ lại nên tốn chút thời gian."

"Chú vất vả rồi." Nhạc Dao đem "đũa phép" để sang một bên, mặc thử quần áo vào, nhìn khá vừa vặn.

Quần áo này khá giống bộ cậu mặc lúc mới xuyên đến đây, nhưng dày và dài hơn, mũ cũng không giống nhau. Khi đội mũ lên thì ngoài con mắt hở ra để nhìn bên ngoài thì đều được che rất kín.

Nhạc Dao cởϊ qυầи áo ra, cười nói: "Mặc rất vừa, cảm ơn chú Minh."

Lúc này liền nghe tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, ba người không hẹn mà cùng đem tầm mắt phóng về phía cửa phòng tắm, ai cũng không lên tiếng, đến tận khi người ở trong bước ra.

Tục Nghiêu chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng quanh hông, một thân hình mạnh mẽ, rắn chắc lộ hết ra ngoài. Người hắn còn chưa lau, trên cơ ngực vẫn còn vài giọt nước mơ hồ chảy xuống, mà tóc hắn vẫn còn ướt, nhìn giống như một dã thú vừa vồ con mồi từ trong sông ra, lộ ra cỗ dã tính nói không nên lời.

Yến Kiệt nói: "Tục ca, quân y đang trên đường đến đây."

Tục Nghiêu dường như là bị oán khí ảnh hưởng, sắc mặt có chút âm trầm, ngữ khí cũng lạnh: "Không cần, kêu bọn họ trở về đi."

Yến Kiệt nhìn Nhạc Dao, hơi cau mày: "Vậy không cần tìm một người đến chăm sóc anh sao?"

Tục Nghiêu tựa hồ có chút đau đầu, ấn ấn thái dương: "Không cần, từ giờ cho đến sáng mai đừng có đến tìm tôi." Hắn hết cằm về phía Nhạc Dao: "Lại nói chẳng phải ở đây còn một người sao?"

Trong lòng Yến Kiệt la lên nhưng người này có lịch sự đen tối lắm đó! Chúng tôi không yên tâm! Nhưng mà Tục Nghiêu đã gần hao gần hết kiên nhẫn, vì thế hắn căng da đầu nói với Nhạc Dao: "Phiền cậu chăm sóc sư trưởng của chúng tôi cho tốt."

Trong lòng Nhạc Dao la lên nhưng tôi không muốn! Tôi còn có việc phải làm! Nhưng cậu không dám nói vậy, nếu nói ra Tục Nghiêu sẽ bóp chết cậu mất. Ánh mắt hiện tại của Tục Nghiêu vô cùng dọa người, giống hệt như trong bức ảnh kia!

Yến Kiệt nói xong liền đi ra ngoài, chú Minh lại không vội vã đi mà hiền hòa nói cho Nhạc Dao: "Thủ trưởng chiều nay có chút việc không hài lòng. Bất quá cậu không phải sợ, hắn có chút khó chịu trong lòng, chỉ cần ngủ một giấc là được. Mặt khác bữa tối cậu muốn ăn gì, lát tôi sẽ bảo người đem đến."

Nhạc Dao nhớ trong tủ lạnh có đồ ăn, liền nói: "Không cần làm phiền chú Minh đâu, nếu được thì để cháu tự nấu cũng được, cháu thấy trong tủ có cá mà."

Chú Minh ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết nấu ăn?"

Nhạc Dao nói: "Biết...biết một chút ạ."

Thật ra cũng không phải một chút, dù sao ngày trước cũng ở cùng với sư phụ, hầu như đều là cậu nấu ăn cho nên cơm nhà hay các món ăn điểm tâm ngọt cậu đều biết.

Chú Minh cười nói: "Vậy được rồi, cậu thiếu cái gì thì cứ nói với tôi, thủ trưởng nhờ cậu chiếu cố vậy."

Nhạc Dao gật gật đầu, quay đầu xem xét cái người cần chiếu cố, lại thấy người nọ chân gác lên bàn trà, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt dường như không có tiêu cự, liền tiễn chú Minh ra cửa. Sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi chú Minh, nơi này có thể mua được rượu trắng không? Cháu cần để làm cá, nhưng vừa rồi không có thấy."

Chú Minh suy nghĩ một lúc, rượu trắng có thể khử mùi tanh của cá, liền nói tí hắn sẽ đem đến rồi rời đi.

Nhạc Dao quan sát sắc trời rồi đi về phòng, cậu thấy Tục Nghiêu vẫn duy trì tư thế đấy không hề nhúc nhích, liền không làm phiền hắn.

Bị oán khí vong linh bám lên người, tính tình sẽ trở nên dễ cáu giận hoặc thay đổi thất thường hơn, Nhạc Dao cũng không muốn nói điều gì chọc giận người này. Hơn nữa nếu chú Minh đã nói không sao thì hẳn là cậu có thể dùng nhà bếp đi.

Nhạc Dao lấy cá ra, nghiên cứu lò vi sóng thông minh một chút, phát hiện máy này có thể giã đông, liền đem cá đút vào trong.

Có thể là do diện tích đại dương tăng lên, khí hậu trở nên ấm áp, cho nên hải sản ở nơi này rất nhiều. Tủ lạnh của Tục Nghiêu không chỉ có cá, còn có cả cua lớn, tôm hùm,...con nào con nấy đều béo mũm mĩm. Nhạc Dao nếu không phải phải dùng đến rượu trắng, cậu đều muốn làm thịt chúng hết.

Trong phòng nhất thời chỉ còn âm thanh bận rộn trong bếp, cậu làm động tác nào cũng thật nhẹ, nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu cũng không biết mình xoay đầu từ khi nào, chờ hắn phản ứng lại thì đã là nhìn thật lâu. Hắn nhìn Nhạc Dao làm cá xong, lại loay hoay tìm cái gì đấy.

Nói đến cũng thật kì quái, nhìn những thao tác vụng về ấy thì hẳn phải là lần đầu tiên nấu ăn nhưng đồ ăn làm ra lại không giống là lần đầu.

"Cậu muốn tìm cái gì?" Tục Nghiêu đứng dậy, đi đến sau lưng Nhạc Dao, tập trung nhìn đồ trên tay dọa cậu nhảy dựng.

"Tôi..." Nhạc Dao đứng thẳng người, "Tôi muốn tìm, tìm cái...Anh có thể hay không đứng xa ra một chút?!" Mẹ nó, gần quá rồi!! Alpha mang theo hơi thở tràn đầy uy áp, ai mà chịu được!!!

"Tôi cũng đâu chạm vào cậu, sợ cái gì?"

"Anh gặp qua con thỏ nào mà không sợ sói chưa?!" Đó là do chênh lệch sức mạnh trời sinh đi?

"À ~" Tục Nghiêu thấp giọng cười, "Là người giống con thỏ, vành tai còn hồng hồng." Nói xong liếc nhìn con cá đã được làm sạch: "Nấu cho tốt vào, con cá này trị giá 65 vạn, nếu cậu làm khó ăn, buổi tối tôi sẽ đem cậu..."

"Sáu, sáu mươi lăn vạn?!" Nhạc Dao sợ đến mức ném cây hành trong tay đi, tiền tiết kiệm còn lại của cậu còn chưa đến hai cái sáu mươi lăm vạn đâu!!

Tục Nghiêu lại không để ý đến cậu, lấy lon bia từ trong tủ lạnh rồi đi ra ngoài. Nhạc Dao đứng tại chỗ làm cũng không được mà không làm cũng không xong, nhìn con cá mà muốn khóc. Sớm biết vậy cậu đã không chọn con cá này, vạn nhất...

Chú Minh đến rất đúng lúc, ngay lúc Nhạc Dao sắp bị chính mình dọa ngất thì đem về hai chai rượu trắng.

Nhạc Dao vừa thấy rượu trắng, không nói hai lời liền đem rượu trắng vọt vào phòng ngủ cầm theo khủng long với cây đũa phép đi vào nhà vệ sinh!

Tục Nghiêu hỏi cậu: "Không làm cá nữa à?"

Nhạc Dao "Ầm" một cái đóng cửa lại: "Bị anh dọa rồi! Tôi trước tiên phải làm mình bình tĩnh đã! Cá của anh chờ một lát đi!"

Tục Nghiêu nhìn con cá nằm trên thớt cùng lắm giá sáu trăm đồng, thấp giọng cười ra tiếng.

Chú Minh không hiểu: "Tiên sinh Tiểu Nhạc đây là..."

Tục Nghiêu ngửa đầu uống bia: "Chắc lại đi "nhảy lên đồng" rồi."

Chú Minh: "???"

Tục Nghiêu ngồi xuống ghế sô pha: "Tôi cùng cậu ấy đăng ký kết hôn, người phía dưới nói thế nào?"

Chú Minh tận lực đè thấp âm thanh: "Còn có thể nói thế nào nữa, đều cảm thấy không hiểu tại sao, còn cảm thấy..." chú Minh nhìn nhìn hướng nhà vệ sinh: "Không xứng với ngài, bất quá ngài cảm thấy làm như vậy không có vấn đề gì chứ? Chúng ta tìm đồ vật kia ở Hoa Hạ tinh đã nhiều năm như vậy, hiện tại khó khăn lắm mới có ít tin tức, này nếu như..."

Tục Nghiêu: "Không có nếu như. Tôi mà còn có thể để bị một Omega dắt mũi?"

Chú Minh nghĩ nghĩ, đúng là không có khả năng. Nhưng cũng không rõ vì sao, từ sau khi Nhạc Dao đến, hắn luôn cảm thấy, mọi chuyện sẽ biến hóa đến long trời lở đất.

Tục Nghiêu nhìn chú Minh đang lo lắng: "Không có việc gì thì chú về đi, bảo người bên dưới quản cho tốt cái miệng của mình vào."

Chú Minh gật gật đầu, rời đi, kết quả vừa mới ra khỏi cửa đã từ cửa sổ nhìn thấy ai đó đi tới cửa nhà vệ sinh áp tai lên nghe lén!

Này thật sự là không bị dắt mũi à?!