"Sao anh lại nhìn tôi như vậy?" Nhạc Dao nỗ lực nuốt nước mắt trở lại, nhưng đôi mắt vẫn hồng hồng. Vốn dĩ muốn đi rửa mặt một cái, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Tục Nghiêu nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt nghi hoặc.
"Không có gì." Tục Nghiêu chống tay lên vách tường, đem cậu vây ở giữa, "Phải đi rồi. Tầm mười lăm phút nữa phi thuyền sẽ hạ cánh, chúng ta phải quay lại chỗ ngồi."
"Ồ" Vậy anh mau tránh chỗ khác đi chứ!! Nhạc Dao nhìn cánh tay của Tục Nghiêu. Bên phải cậu là ghế dựa, bên trái là cánh tay Tục Nghiêu, muốn đi ra ngoài trừ khi cậu biết bay.
"Nơi này thời tiết rất nóng bức, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đi.", Tục Nghiêu nói như vậy nhưng người vẫn bất động.
"Nóng bức? Bao nhiêu độ?" Nhạc Dao lui về sau, hận không thể hòa vào bức tường. Cậu cảm thấy hơi thở của Tục Nghiêu còn nóng hơn cả nhiệt độ bên ngoài!
"Nhiệt độ hôm nay khoảng..." Tục Nghiêu liếc nhìn xuống máy truyền tin, "40 độ. Bây giờ vẫn là mùa xuân, chờ tới mùa hè nhiệt độ có thể lên đến 60 độ." Nói xong thấy Nhạc Dao hơi ngây người, Tục Nghiêu cười hỏi: "Thế nào? Có phải hối hận vì đã cùng tôi tới đây không?"
"Không có." Chỉ là trong lòng rất khó chịu.
Hiện tại trên mạng có rất nhiều tư liệu ghi chép lại về việc con người di cư đến hành tinh Tarot, trong đó cũng có không ít video. Có thể thấy, năm đó nhiệt độ nóng lên, sông băng tan chảy, động đất lớn thường xuyên xảy ra, con người không còn cách nào khác ngoài buộc phải rời xa quê hương. Cậu hiểu khi đó rất vất vả, gian khổ nhưng không ngờ nhiệt độ lại có sự thay đổi lớn đến vậy.
Trước kia có nghe người ta nói, nhưng chung quy tự mình cảm nhận cũng không giống nhau.
Tục Nghiêu nói xong cũng không nhịn được nghi ngờ liệu Nhạc Dao có thể sống nổi ở đây không. Nhạc Dao chính là sống trong nhung lụa từ bé. Tuy rằng không biết ả nữ nhân Giang Hân Đóa kia đối xử thế nào với cậu, nhưng vật chất chắc chắn là không bao giờ thiếu. Từ những video từng xem, hắn có thể thấy được quần áo của Nhạc Dao chưa bao giờ là rẻ tiền, đều là các loại nhãn hiệu cao cấp, người này trước nay chưa từng phải chịu ủy khuất.
Nhạc Dao nhìn thấy sự hoài nghi rõ ràng trong mắt Tục Nghiêu, lườm hắn một cái, kiên cường nói: "Ai hối hận thì là chó con!"
Tục Nghiêu nhìn ánh mắt quật cường của cậu, thân thể lại áp sát về phía trước, cơ hồ kề sát lên người Nhạc Dao, cười nói: "Vậy cũng là chó con được tôi vây nhốt."
Nhạc Dao hoảng hốt, vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt như sói kia.
Đội Phi Lang 7 tiếp cận Hoa Hạ tinh ở một khoảng cách nhất định rồi bắt đầu giảm tốc. Mà Tục Nghiêu đem Nhạc Dao áp sát đến khi vành tai lẫn mặt cậu đều đỏ như quả cà chua mới chịu buông tha, dẫn cậu đến khoang thoát ly.
Quản gia Minh đã chờ ở bên phi hành khí. Còn Yến Kiệt thì Nhạc Dao không thấy đâu nữa.
Ba người cùng lên phi hành khí, Tục Nghiêu dùng âm thanh để điều khiển, ước chừng qua tầm hai mươi phút, bọn họ liền bay đến nơi.
Trụ sở của sư đoàn Phi Lang ở Hoa Hạ tinh là hai ngọn núi lớn song song, một cao một thấp, chủ yếu trung tâm chỉ huy và sân huấn luyện là ở ngọn núi cao, còn núi nhỏ hơn là khu sinh hoạt. Nơi này có nhà ở, siêu thị, bệnh viện, vân vân, sinh hoạt cũng coi như là đầy đủ, khá giống một thành thị thu nhỏ.
Bất quá nhà ở ở nơi này đều là kiến trúc di động, bao gồm cả căn nhà của Tục Nghiêu, có lẽ để tiện di dời khi có chiến sự.
Nhà của Tục Nghiêu là một căn biệt thự hai phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, màu chủ đạo đều là màu xanh giống các nhà khác để dễ ẩn nấp trong khu rừng. Ở trước nhà có một cái sân, chiếm diện tích khá lớn. Lúc này có lẽ hàng xóm hai bên còn đang ở sân huấn luyện nên đều không có người.
Nhạc Dao hỏi: "Nơi chúng ta đang ở 500 năm trước là nơi nào thế?"
Tục Nghiêu nói: "Almaty, một thành phố thuộc quốc gia Kazakhstan."
Nhạc Dao thầm nghĩ, cũng khá gần Trung Quốc. Thế nhưng muốn đến đó thì phải xuất ngoại, liệu có thể gọi Kỷ Phong Vũ đến đây không? Cậu lấy tay phẩy phẩy gió, nhìn Tục Nghiêu đem hành lí của cậu đến căn phòng ngủ lớn nhất nhà, không khỏi kéo hắn lại hỏi chút: "Tôi ở phòng này à?"
Tục Nghiêu nghiêng người dựa vào cửa: "Nếu không thì ở đâu? Vợ tôi không ở cùng phòng với tôi, chẳng lẽ đêm tân hôn đã muốn chia phòng?"
Nhạc Dao: "....."
Minh Thiện cũng đi vào thu xếp đồ cùng, nói với Nhạc Dao: "Tiên sinh Tiểu Nhạc, thủ trưởng ở đây đôi lúc sẽ có người tìm tới, nếu người ta nhìn thấy hai người chia phòng, điều đó sẽ không tốt đối với ngài."
Nhạc Dao suy nghĩ cẩn thận, nơi này là địa bàn của Tục Nghiêu. Cậu lại vốn thanh danh không được tốt lắm, nếu mà còn ăn nói tùy tiện, chỉ sợ người ta sẽ không vừa mắt cậu. Vậy nên chỉ có thể thật sự ở bên Tục Nghiêu, mọi người mới có thể nhanh chóng tiếp nhận cậu.
Nhạc Dao buông vạt áo của Tục Nghiêu ra. Tục Nghiêu liền đem vali để trước tủ quần áo: "Quần áo cậu tự sắp xếp đi, ngăn tủ cậu có thể dọn một nửa để dùng. Tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến. Còn nữa, tôi khuyên cậu đừng có chạy loạn, có việc gì có thể hỏi chú Minh."
Minh Thiện kinh ngạc nhìn Tục Nghiêu. Ngạc Dao đưa lưng về phía chú Minh nên không chú ý đến. Cậu gật đầu: "Được."
Tục Nghiêu liếc mắt ẩn ý nhìn chú Minh rồi ra ngoài. Nhạc Dao đánh giá một chút bài trí ở trong phòng, phát hiện ra nơi này rất sạch sẽ tuy rằng cậu không biết ai đã thu dọn. Cậu không thấy trong nhà có thiết bị dọn dẹp thông minh nào cả.
Chú Minh lúc này nói: "Vậy tiên sinh Tiểu Nhạc, cậu trước hết cứ dọn dẹp chút đi, tôi ra ngoài tìm cho cậu một bộ đồ chống nắng chuyên dụng để mặc ra ngoài. Ở đây tia cực tím rất mạnh, dễ khiến da bị tổn thương."
Nhạc Dao nói: "Cảm ơn chú Minh, làm phiền chú quá."
Chú Minh cười cười: "Ngài đừng khách sáo tiên sinh Tiểu Nhạc, đây là việc tôi nên làm."
Nhạc Dao hiểu nhiên đối với cách gọi "Tiên sinh Tiểu Nhạc" này vẫn chưa quen lắm, nhưng nơi này thật sự tốt hơn so với tưởng tượng của cậu. Tuy bên ngoài nhiệt độ rất cao nhưng trong phòng lại tương đối mát mẻ. Hơn nữa chú Minh là một người cũng dễ ở chung, còn có Tục Nghiêu dù bình thường thích đùa giỡn trêu chọc cậu, nhưng trước giờ đều chưa làm việc gì quá đáng.
Nhẹ nhõm thở phào một cái, Nhạc Dao nghĩ trước tiên nên thu xếp quần áo, liền mở tủ của Tục Nghiêu ra. Ai ngờ từ bên trong rớt ra một núi đồ suýt nữa chôn cậu ở trong. Cái gì mà có cả áo khoác, qυầи ɭóŧ, tất, mũ, đai lưng,...Hóa ra Tục Nghiêu bảo cậu có thể "dọn" một nửa để dùng, đây chẳng phải bảo cậu dọn dẹp cả cái tủ để dùng ư!! Tên khốn này chỉ cần bản thân sạch sẽ là được, còn những chuyện khác chả thèm quan tâm!
Không cần phải nói cũng biết, nhà này nhất định không phải là Tục Nghiêu dọn dẹp!
Nhạc Dao nhìn đống quần áo, tức đến bật cười, Tục Nghiêu, tên khốn nạn này!
Chỉ có thể nói, người cùng một nhà, không thể không cúi đầu. Cố nén kích động muốn đem tất cả đống này ném vào thùng rác, Nhạc Dao bắt đầu thu dọn quần áo.
May là ngày trước cậu ở cửa hàng Phật giáo cùng sư phụ, sư phụ lại thân thể không được tốt nên cậu phải hầu hạ người, chuyện việc nhà cậu làm rất tốt nếu không chắc giờ phải tức đến phát khóc rồi.
Xem độ dày của quần áo, Nhạc Dao phát hiện Tục Nghiêu ăn mặc theo mùa nhưng không gấp lại, cứ chất đống ở đấy. Cậu cũng không biết đồ nào Tục Nghiêu sẽ dùng nên trực tiếp phân loại chúng theo độ dày. Dọn dẹp xong cậu mới đem quần áo của chính mình cho vào ngắn tủ, tận lực chiếm ít vị trí vì quần áo của Tục Nghiêu quá nhiều. Cái ngăn kia còn cao đến nỗi cậu không với tới, nên lúc để quần áo dày của Tục Nghiêu, cậu phải lấy ghế đứng lên mới cho vào được.
Chú Minh không biết là đi tìm đồ chống nắng ở đâu mà mãi vẫn chưa về. Nhạc Dao dọn dẹp xong có chút khát, liền đi đến tủ lạnh rót nước uống, sau đó không có việc gì làm thì lấy khủng long cầm chuông ra làm.
Trước kia cậu từng giúp khách hàng may phù bao, tuy những vật kia đều nhỏ nhưng trình may vá vẫn đủ dùng. Hơn nữa vật liệu ở trong bao đều là đồ tốt nên làm rất đơn giản.
Vì thế thời điểm Tục Nghiêu trở về, liền thấy vợ nhỏ đang an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên sô pha làm đồ thủ công, đầu con khủng long nhỏ đã được may sẵn và nhồi bông vào. Cũng không biết tại sao mồm của nó lại thiếu một chiếc răng, nhìn chả hung dữ tí nào.
Nhạc Dao cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu: "Anh về rồi à?"
Tục Nghiêu hất cằm về phía con khủng long: "Tại sao lại mất một cái răng?"
Nhạc Dao xấu hổ đáp: "Khâu lộn chỗ nên thiếu một cái..."
Vốn số răng ở hai hàm là bằng nhau nhưng lúc khâu lại bị sai vị trí, khâu bên trên nhiều hơn một cái nên bên dưới mới thiếu mất một cái răng.
Tục Nghiêu không lên tiếng, đi vào phòng tắm. Mà lúc hắn ra khỏi cửa, bước chân vẫn hữu lực vững vàng, nhưng lúc này đây không biết tại sao, mỗi một bước chân đều có chút trầm trọng.
Nhạc Dao nhìn chăm chú một lát, nhìn thấy trên người hắn có một cỗ oán khí quanh quẩn, cố nén không phát ra tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Dao: Hãy nhìn tiểu răng sún của ta đây! Uy chấn bát phương!
Tục Nghiêu: .....