Chương 7: Trở về Trái Đất

Tục Nghiêu cảm thấy, video mà Nhạc Dao "nhảy lên đồng" hắn có thể xem ít nhất hai mươi lần nhưng lần thứ hai còn chưa xem xong thì hắn nhận được cuộc gọi của Nhạc Dao.

Nhạc Dao dùng mã hôn phối được cấp để liên lạc với Tục Nghiêu.

"Làm sao vậy bảo bối?" Tục Nghiêu chân dài nhàn nhã gác lên bàn trà, xấu xa cười nói: "Nhanh như vậy liền nhớ tôi rồi?"

"Ai nhớ anh?!" Nhạc Dao câm nín, cảm thấy da mặt của Diêm Vương quá dày rồi, "Tôi là muốn hỏi anh một chút, khi nào chúng ta đi Hoa Hạ tinh? Nếu không vội, tôi có thể trở lại trả đồ không?"

"Trả đồ?"

"Tôi muốn trả lại mấy món mà mẹ kế đã mua, dù sao những đồ này tôi cũng không thích. Lại nói tôi cũng không đi trình diễn thời trang, quần áo bà ấy mua cũng không thích hợp để mặc."

Cũng chả biết Giang Hân Đóa nghĩ gì mà mua cho cậu toàn đồ hè, lại còn không có cái nào đứng đắn cả, không phải hở lưng hoặc quá ngắn thì cũng là mấy bộ trông lưu manh hết cỡ, đinh đán đính tùm lum lại còn rách trên rách dưới, nhìn đã biết không phải đồ cho người bình thường mặc.

Nhạc Dao ở trên phi hành khí cất cánh chưa bao lâu liền cân nhắc muốn đem trả lại mấy thứ này, sau đó cầm tiền đi mua đồ cậu muốn vẫn hơn. Dù sao cậu cũng đem theo đủ quần áo để mặc.

Tục Nghiêu tuy rằng quanh năm mặc quân trang, nhưng hắn lại là người rất chú ý cách ăn mặc, cho nên cũng hết khá nhiều nhãn hiệu. Tuy rằng hắn không nhìn kĩ đống quần áo mà Giang Hân Đóa mua cho Nhạc Dao, nhưng chỉ nhìn lướt qua nhãn hiệu của chúng cũng thừa biết không phải đồ đứng đắn mấy, hắn liền quyết định quay lại cùng Nhạc Dao.

Vì thế hai người đi đến cửa hàng mà Giang Hân Đóa từng mua đồ, đem tất cả quần áo đều trả lại, đổi lấy được hơn 16 vạn tiền mặt. Còn mỹ phẩm dưỡng da và nước hoa thì tương đối đặc thù nên không trả được.

Nhạc Dao cầm hơn 16 vạn này đến siêu thị mua mười cây bút lông, một tá giấy Tuyên Thành. Vì không bán bùa nên cậu chỉ có thể tự mua giấy về vẽ. Còn về chuông đồng thì cậu không tìm được trong siêu thị nên đành mua một hộp chuông đồng cho trẻ con.

"...Mới đó đã mua đồ cho tiểu bảo bối chưa chào đời của chúng ta rồi?" Tục Nghiêu cầm bản vẽ xem, là một chú khủng long xanh cầm chuông, "Ngoan thế?"

"Ai nói là mua cho con của anh?" Nhạc Dao đoạt lấy chiếc hộp, "Nó còn có công dụng khác."

"Chỉ là một chiếc chuông đồ chơi mà thôi, ngoại trừ để cho bé con chơi thì còn tác dụng gì được?"

"Dù sao thì nó cũng sẽ hữu dụng." Nhạc Dao thầm nói là để chiêu hồn, "Đúng rồi, có thể chuyển phát nhanh đồ từ Tarot tinh đến Hoa Hạ tinh không? Lỡ như tôi có đồ không thể tìm mua được ở Hoa Hạ tinh, liệu có thể lên web mua sắm ở Tarot tinh được không?"

"Mua sắm online đương nhiên có thể, nhưng có thứ gì mà ở Hoa Hạ tinh không mua được?" Tục Nghiêu cười hỏi: "Chu sa sao?"

Nhạc Dao bắt gặp ánh mắt nguy hiểm như là nhìn thấy được mọi thứ kia, không lên tiếng.

Cậu vội vã bỏ mấy thứ khác vào giỏ hàng rồi liền đẩy đi thanh toán. Cậu cảm thấy mình đã mua rất nhiều, vậy mà tốn còn chưa đến một ngàn.

Tục Nghiêu cũng không nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy những thứ Nhạc Dao vẽ ở trong video, suy đoán có lẽ cậu lại muốn "nhảy lên đồng". Dù sao hắn cũng cảm thấy "nhảy lên đồng" chỉ là hành động mê tín, nhảy hay không nhảy cũng chả có vấn đề gì nên tùy ý Nhạc Dao mua.

Hai người rời khỏi khu thương mại thì trời đã tối, Nhạc Dao lại trở lại phi hành khí của mình. Phi hành phí bay thẳng một đường đến phủ thượng tướng của Tục Nghiêu.

Lúc Nhạc Dao rời khỏi phi hành khí thì phát hiện đây là một nhà kho chứa phi cơ. Hiện tại ngoài trừ phi hành khí của cậu và Tục Nghiêu ra, bên cạnh còn có một chiếc phi hành khí gia dụng màu đen, nhỏ hơn một chút. Xung quanh bốn phía là tường thủy tinh màu xám bạc, thoạt nhìn lạnh như băng, hệt như Tục Nghiêu khi ở trên chiến trường.

"Chúng ta đêm nay ở nơi này à?" Nhạc Dao đánh giá xung quanh, hỏi.

"Không." Tục Nghiêu nói, "Tầm nửa tiếng sau chúng ta liền xuất phát đi Hoa Hạ tinh ngay."

"Nhanh vậy ư?!" Nhạc Dao nhớ Nhạc Phỉ Sơn từng nói Tục Nghiêu có rất nhiều công vụ cần xử lí, nhưng cậu còn tưởng sẽ ở lại đây ít nhất thêm một ngày.

"Cậu không phải rất muốn đến Hoa Hạ tinh sao?" Tục Nghiêu mang Nhạc Dao từ trong kho đi ra ngoài, nói: "Càng nhanh không phải càng tốt sao?"

"Rất tốt." Nhạc Dao đi vào một phòng khách to, thuận miệng nói.

"Vậy cậu ngồi đây chờ tôi một chút, tôi đi một lát rồi sẽ về ngay." Tục Nghiêu nói xong liền gọi Yến Kiệt: "Yến Kiệt, tới tiếp đãi cậu ấy."

Yến Kiệt đi tới, cứng rắn hỏi: "Cậu có muốn uống cái gì không?"

Nhạc Dao lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn."

Nhạc Dao ngồi xuống ghế sô pha, giả vờ như không thấy sự phòng bị trong mắt Yến Kiệt.

Con người khi đến một nơi xa lạ đều sẽ có thói quen đánh giá xung quanh, Nhạc Dao cũng không ngoại lệ. Cậu phát hiện phủ tướng quân này có diện tích rất rộng, tuy rằng cậu không biết có bao nhiêu tầng, nhưng chỉ nhìn diện tích tầng này cũng phải rộng đến ba bốn trăm mét vuông. Tuy nhiên nơi này hình như không có người thường xuyên ở, và thiết kế lại lấy ba màu đen, trắng và xám làm chủ đạo nên nhìn có chút lạnh.

Sư phụ của Nhạc Dao rất thích các đồ nội thất bằng gỗ, màu sắc thiên về màu tối, hắn nói trông như vậy mới chững chạc. Trước đây Nhạc Dao còn ở cửa hàng Phật giáo cũng cảm thấy thế thật nhưng vẫn thấy có chút áp lực. Hiện tại so với trước kia lại càng áp lực hơn.

Ánh mắt Nhạc Dao dừng lại ở bức tranh sơn dầu thật lớn ở trên tường. Bức tranh này chiếm gần hết phía tây của bức tường, vừa vặn đối diện với ghế sô pha. Cảm giác ai ngồi ở trên sô pha liền có thể thấy được nó.

Đây là một bức tranh vẽ phong cảnh rừng rậm khi màn đêm buông xuống, âm u và hắc ám, nó làm cho Nhạc Dao nhớ đến nơi mà cậu thấy đầu tiên khi vừa mới tỉnh lại.

Điều mà Nhạc Dao không hiểu là tại sao một người bình thường lại có thể trang trí căn phòng thành như vậy. Cảm thấy tính cách của Tục Nghiêu chả phù hợp với thiết kế này chút nào.

"Bức tranh này..." Lời nói trong mồm đột nhiên bật thốt ra khiến Nhạc Dao giật mình.

"Bức tranh này làm sao?" Yến Kiệt đứng cách Nhạc Dao không xa, trùng hợp cũng đang nhìn bức tranh kia, nghe vậy quay đầu hỏi.

"Không có gì. Người nhà của Tục sư trưởng đều dọn đến Hoa Hạ tinh ở sao?" Nhạc Dao nói xong cảm thấy thần sắc của Yến Kiệt tựa hồ không được tốt lắm, dường như càng thêm cảnh giác, liền nói: "Ý của tôi là, nơi này nhìn hơi quạnh quẽ."

"Ngày thường không có ai ở, đương nhiên là sẽ quạnh quẽ." Yến Kiệt không kiên nhẫn nói.

Nhạc Dao còn muốn hỏi thêm chút nữa nhưng lại ngại mất mặt nên cũng không nói gì thêm. Cậu lấy máy truyền tin ra, nhìn xem số dư tài khoản còn bao nhiêu, còn thứ gì quên mua không để cố gắng kiềm chế sự bất an nho nhỏ đang dâng lên trong lòng.

Sau đó cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Nhạc Dao hướng mắt lên lầu liền thấy có ba người từ cầu thang đi xuống. Ba người này một trước hai sau, vị đi trước thoạt nhìn đã 50 tuổi, không cao lắm còn có chút gầy. Hắn mặc một chiếc áo bông ngắn màu đen trông khá thoải mái cùng một đôi giày vải cũ? Hai người đi sau trông khoảng tầm ngoài hai mươi và đều mặc quân phục.

Yến Kiệt vốn thần sắc không được tốt lắm, nhìn thấy ba người kia đi xuống thì hòa hoãn lại, gật đầu với người đi đầu kia: "Chú Minh."

Minh Thiện nhìn Nhạc Dao đang đứng lên: "Vị này chính là..."

Yến Kiệt còn chưa hé răng, trên lầu đã truyền đến âm thanh của Tục Nghiêu: "Chú Minh, cậu ấy chính là vợ mới cưới của cháu, tên là Nhạc Dao. Nhạc Nhạc, chú Minh là quản gia của nhà họ Tục."

Chú Minh quan sát Nhạc Dao một lát, mà Nhạc Dao thì rất lễ phép chào hỏi: "Cháu chào chú Minh."

Minh Thiện gật đầu cười cười: "Xin chào bà chủ."

Nhạc Dao: "....." Bà chủ?

Cậu ho nhẹ một tiếng: "Chú Minh, bác cứ gọi cháu là Tiểu Nhạc là được rồi."

Chú Minh: "Được, tiên sinh Tiểu Nhạc."

Tục Nghiêu đem vành tai đỏ bừng của Nhạc Dao thu vào đáy mắt, mắt chứa ý cười hỏi: "Thế nào rồi chú Minh, chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Minh Thiện: "Đã chuẩn bị tốt, ngài tính bao giờ thì xuất phát?"

Tục Nghiêu nhìn thời gian: "Giờ đi luôn." Nói xong liền bước xuống lầu, vác balo của Nhạc Dao lên.

Balo của Nhạc Dao chứa bút lông và giấy Tuyên Thành vừa mới mua, còn có một số vật tư quan trọng, như là quang não với một ít trang sức. Trang sức đương nhiên là của nguyên chủ mua, Nhạc Dao không dùng nên chỉ lấy các loại đá quý. Dù sao cũng không thể để cho Giang Hân Đóa cùng Nhạc Thiên Ngọc hưởng lợi được.

Hiện tại mà nói cái balo này cũng coi như cửa cái mạng của Nhạc Dao cho nên khi Tục Nghiêu cầm đi, cậu lập tức đi theo sau.

Nhạc Dao lúc này mới nhận ra Tục Nghiêu đã thay quần áo. Người này lúc cùng cậu đăng ký còn mặc trang phục thường ngày, giờ đã đổi thành một thân quân trang không quân màu xanh lam. Màu sắc quân trang ở đây không giống với ở địa cầu lắm, lục quân là màu ô liu, hải quân thì thuần trắng, điểm này thì thật ra không có gì khác biệt, nhưng mà không quân lại không phải màu lam truyền thống, mà là màu xanh của bầu trời đêm, hơn nữa địa vị càng cao, màu sắc càng đậm.

Tục Nghiêu là một vị tướng quân nổi tiếng, tuy rằng là thiếu tướng, nhưng màu quân trang của hắn đã là sẫm màu mất, khác với những đêm sao bình thường, rất tối và nặng nề. Người này vốn dĩ đã cao lớn như cây thông, hiện tại lại còn mặc một thân quân trang, vũ khí giắt ở hai bên hông, vai rộng, eo thon, chân dài lại càng bày ra rõ ràng hơn, quả thật làm người ta không thể nào dời mắt được!

Đều là nam nhân, tại sao chênh lệch lại lớn vậy, Nhạc Dao không nhịn được mà thấy chua chát!

Lúc lên máy bay cậu còn có chút khó chịu, kết quả vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, dây an toàn thông minh đã lập tức thắt lại. Phi hành khí quân dụng chở cậu cùng Tục Nghiêu, chú Minh, Yến Kiệt, cùng với hai người lính cận vệ lao thẳng vào màn đêm. Lúc đầu tốc độ của nó còn dần ổn định, vậy mà mới sau chưa quá năm giây, đã đạt đến tốc độ cực đại mà Nhạc Dao chưa từng được trải nghiệm một lần trong đời, lao thẳng vào ngân hà rộng lớn.

Phi hành phí của cậu hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ này, cho nên nó được gắn ở bên ngoài và mang theo.

Mười phút sau, họ tiến thành kết hợp với đoàn Phi Lang số 7, rồi lấy tốc độ nhanh nhất bay về Hoa Hạ tinh. Trong thời gian đó, Nhạc Dao và Tục Nghiêu ở cách vách nhau, nhưng Tục Nghiêu chỉ ngẫu nhiên gặp mặt đùa giỡn cậu hai câu, chứ không có đánh dấu Nhạc Dao hay làm những chuyện khác.

Nhạc Dao đối với việc này nhẹ nhõm thở phào, cho đến tận ba ngày sau, cậu đã được chân chính nhìn thấy tinh cầu mẹ của mình, hành tinh màu xanh lam bị bao phủ bởi một mảnh oán khí xám xịt.

Bởi vì nhiệt độ toàn cầu tăng cao khiến cho băng tan, mực nước biển dâng lên rất nhiều, đất liền trong trí nhớ của cậu giờ chỉ còn một mảnh màu xanh lam, còn rất ít khoảng màu lục. Phần lớn lục địa đã bị nhấn chìm, giờ chỉ còn màu vàng bao la của hoang mạc.

Đối với người khác mà nói, đây là kết quả của sự tàn phá thiên nhiên sau mấy trăm năm, nhưng đối với Nhạc Dao, đây là một sự thay đổi đột ngột chỉ trong mấy chục tiếng đồng hồ. Cậu nhìn mà khóe mắt ướŧ áŧ, nhớ nhà, nhớ sư phụ cùng hai người anh. Mà Tục Nghiêu ở bên cạnh đang định nói gì đó với cậu thì thấy cảnh này trong đầu lóe lên những suy nghĩ quỷ dị.

Tên nhóc này...Nói muốn đến đây để tìm bạn nhưng lại không tiết lộ đó là ai, chẳng lẽ lại là bạn thanh mai trúc mã?!

Tác giả có lời muốn nói:

Tục Nghiêu: Phải thành thật, ngoan ngoãn! Cự tuyệt mọc sừng!!

Nhạc Dao: Nhe răng!