Chương 6: Tiểu Nhạc mê tín

Tục Nghiêu cùng Nhạc Phỉ Sơn hàn huyên nửa ngày mà vẫn không thấy Nhạc Dao đi xuống, lại nghĩ đến Nhạc Dao từng nói muốn dùng bột chu sa để an thần, liền có chút tò mò, muốn đi xem thử. Nhưng lão già Nhạc Phỉ Sơn nói tới nói lui cũng không nói đúng trọng điểm. Vì thế làm hắn mất kiên nhẫn, trực tiếp nói với Nhạc Phỉ Sơn: "Nếu ngài không phản đối thì con muốn lên xem Nhạc Dao một chút. Khí hậu ở Hoa Hạ tinh bên kia không được tốt, khi em ấy sắp xếp quần áo con có thể cho vài lời khuyên."

Nhạc Phỉ Sơn cười nói: "Được, đi đi. Sau khi lên lầu, phòng ngủ thứ hai theo hướng nam chính là phòng của nó."

Tục Nghiêu không cần Nhạc Phỉ Sơn nói cũng biết, vì hắn có thể ngửi được. Nhạc Dao lúc này có lẽ là đang tắm rửa, cũng có thể là vừa mới ra khỏi phòng tắm, cho nên mùi tin tức tố lập tức trở nên nồng đậm hơn, như có như không mà bay vào mũi hắn. Hương vị kia tựa như mùi thơm của hoa nhài, lại như trộn lẫn chút mùi chua chua ngọt ngọt của chanh, vừa ngọt vừa thơm.

Đó là hương vị độc nhất thuộc về Nhạc Dao, hắn ở trung tâm hôn phối đã từng ngửi qua.

Tục Nghiêu đứng trước cửa phòng ngủ của Nhạc Dao, ngửi mùi hương này, không lập tức vội vã đi vào mà dùng máy truyền tin nhắn tin cho Yến Kiệt đang ở trên phi hành khí.

A1: Thế nào?

B32: Anh xem thử đi.

Yến Kiệt bên kia nhanh chóng trả lời, sau đó gửi đến một đoạn video đã được mã hóa.

Tục Nghiêu không vội vã mở ra xem mà gõ cửa phòng Nhạc Dao.

Nhạc Dao tay chân mau lẹ, lúc này đã không chỉ giấu hết phù họa đi mà còn quét sạch mặt đất. Cậu để người máy trí năng quét, gom hết rác vào vứt trong nhà vệ sinh. Cậu còn nhanh chóng tắm rửa, trong lúc đó luôn đem máy thông gió mở lên, để trong phòng không bị nhiễm mùi rượu trắng. Hiện tại, điều duy nhất mà cậu còn chưa làm đó là sắp xếp quần áo. Vì thế khi nghe được tiếng gõ cửa, cậu vội vàng lấy vali ra rồi nhét tạm vào đó hai bộ.

"Tích!" Khóa trí năng mở ra, Nhạc Dao ra mở cửa, nhìn thấy người đứng trước của đang bật cười nhìn mình: "Sao thế?"

"Không hỏi xem là ai đã mở cửa rồi?" Tục Nghiêu đứng ở cửa, hai tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô dâu nhỏ tóc tai còn đang ẩm ướt: "Mặc ít như vậy, lỡ như là người xấu thì sao?"

"Tin tức tố của anh chắc đủ trấn áp Alpha trong phạm vi trăm dặm đi? Nếu có người xấu thì đó chỉ có thể là anh thôi!" Nhạc Dao để hắn đi vào rồi đóng cửa lại, "Hơn nữa, tôi mặc rất bình thường, đâu có ít?" Một cái áo thun ngắn tay màu trắng cùng với một chiếc quần màu vàng nhạt, chả lộ tí da thịt nào!

"Không phải bảo cậu nhanh chóng xuống dưới sao? Như thế nào lại lâu vậy?" Tục Nghiêu nhanh chóng nhìn lướt qua căn phòng, không thấy có cái gì đặc biệt, chỉ là rương hành lí vẫn chưa thu xếp xong.

"Không biết cái gì nên mang, cái gì không nên mang.", Nhạc Dao nói: "Mua đồ ở bên kia có tiện không? Cũng dùng tiền tệ của Tarot đúng không? Ngoại trừ quần áo và giày thì nên mang gì nữa?"

"Ở bên đấy cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một phu nhân thủ trưởng." Tục Nghiêu nói xong vòng qua sau Nhạc Dao, ngón tay nhẹ nhàng vuốt gáy của Nhạc Dao, cảm giác vờn nhẹ lướt qua như có lông chim chạm lên.

"Này!" Nhạc Dao rụt cổ trốn, "Đừng sờ loạn, ngứa!"

Tuyến thể là địa phương mẫn cảm nhất trên người Omega, Nhạc Dao cảm giác chỗ bị Tục Nghiêu chạm vào như có một dòng điện chạy qua. Tục Nghiêu cũng không tiếp tục trêu cậu nữa, nhìn thấy Nhạc Dao trốn liền cười cười, tùy tiện ngã xuống giường cậu nằm.

Hắn vốn dĩ đã rất cao, thân thể lại rắn chắc, vừa nằm xuống cơ hồ cả giường đều bị hắn chiếm lấy. Nhạc Dao vốn muốn đem quần áo lên giường gấp thì người này lại nằm xuống, còn đâu chỗ cho cậu gấp? Cuối cùng lại phải đem quần áo ra sô pha ngồi gấp.

Tục Nghiêu thấy thế, nghiêng người, chống cằm nhìn Nhạc Dao: "Theo tôi biết cậu vẫn luôn phản đối cuộc hôn nhân này, tại sao cuối cùng lại thuận theo?"

"Không thuận theo thì biết làm gì giờ?" Nhạc Dao vừa gấp vừa nói: "Kỳ động dục không có thuốc ức chế, trốn thì lại không thoát. Lại nói nếu trốn được, tôi vẫn là học sinh mà không có thuốc ức chế thì biết sống sao? Vốn dĩ nếu anh từ chối thì có khả năng sẽ kéo dài nhưng anh lại chấp nhận? Mà nói tới thì tại sao anh không từ chối??" Dù có được lựa chọn lại một lần nữa, Nhạc Dao vẫn mong Tục Nghiêu không từ chối, bởi vì có như vậy thì cậu mới có thể dễ dàng đến được Hoa Hạ tinh. Nhưng mà cậu rất tò mò, rốt cuộc là tại sao...

"Thanh danh của tôi lại còn không được tốt." Nhạc Dao nói.

"Điều này không phải rõ ràng sao?" Tục Nghiêu cười một cái.

"Hả?"

"Bởi vì tôi thích người đẹp." Tục nghiêu mặt không đỏ, tim không đập trả lời.

"....." Biết ngay miệng chó không thể phun được ngà voi!

Nhạc Dao chất đầy rương hành lí rồi "Rầm!" một tiếng đóng lại. Cậu phát hiện nguyên chủ có có rất nhiều quần áo, không thể đem hết vào vali được, vì thế cậu liền tìm mấy cái balo, cho hết đồ lót, tất cùng khăn quàng cổ linh tinh vào cùng nhau, sắp xếp đâu ra đó.

Trong lúc Nhạc Dao sửa soạn, Tục Nghiêu vẫn luôn nhìn cậu, không nói gì.

Nhạc Dao nhận ra hình như Tục Nghiêu rất thích quan sát cậu, không phải cái loại âm thầm quan sát mà là nhìn một cách trắng trợn!! Xem đủ rồi mới thu lại tầm mắt, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Cậu bây giờ vẫn không rõ tại sao Tục Nghiêu lại muốn cưới mình. Theo lí thuyết thì Tục Nghiêu là một người có bối cảnh xã hội lớn như vậy nên chắc phải có rất nhiều sự lựa chọn mới đúng. Tuy rằng Tục Nghiêu luôn biểu hiện tính cà lơ phất phơ nhưng nhìn ánh mắt cũng biết, người này không phải vô ưu vô lo như vậy.

Nhạc Dao có thể cảm nhận được Tục Nghiêu chắc chắn rất mạnh, nhưng mà lại đoán không ra hắn rốt cuộc muốn thế nào. Mà ý nghĩ này khiến cậu thoáng thất thần.

Lúc này bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Nhạc Dao, mẹ có thể vào trong được không?" Giang Hân Đóa nói: "Mẹ mua cho con rất là nhiều đồ luôn."

"Đợi chút." Nhạc Dao mặc dù không vui nhưng vẫn mở cửa ra, kết quả liền thấy Giang Hân Đóa tay trái tay phải xách nách nhiều thứ, đặc biệt tất cả đều là đồ hiệu.

"Ngại quá, vị này là..." Giang Hân Đóa nhìn thấy có người ngồi trên giường, nhất thời có chút giật mình. Lúc đi lên lầu, bà nghe chồng nói trên đây chỉ có Nhạc Dao và Tục Nghiêu. Nhưng cái người ở trên giường kia, nhìn thế nào cũng không thấy giống vị Tục sư trưởng mà bà biết. Người này chả biết lễ phép gì cả, vãn bối nhìn thấy trưởng bối là bà mà còn không đứng dậy chào hỏi. Hắn mày kiếm mắt sáng, thần thái sắc bén, khóe miệng nhàn nhạt giương lên như có chút trào phúng nhưng lại hấp dẫn chết người!

"Anh ấy là Tục Nghiêu." Nhạc Dao nói.

"Hóa ra là Tục sư trưởng." Giang Hân Đóa lập tức điều chỉnh nét mặt, cười nói: "Quả nhiên là tuấn tú lịch sự."

"Mẹ, sao người không vào đi, nặng muốn chết." Nhạc Thiên Ngọc lên lầu sau. Cậu ta cũng rất tò mò rốt cuộc Tục sư trưởng trông thế nào. Cậu ta còn có chút sợ mình sẽ bị hù dọa mà tự chuẩn bị tốt tâm lí trước, kết quả vừa vào liền nhìn thấy gì đây!!

Nhạc Thiên Ngọc làm gì có đạo hạnh như Giang Hân Đóa, biểu tình có chút cứng ngắc.

Chết tiệt! Vì cái gì nó lại khác xa với những cái hắn tra được trên mạng đến vậy!! Hắn vừa nghe thấy mẹ nói: "Hóa ra là Tục sư trưởng.", mà trừ bỏ Nhạc Dao ra thì trong phòng này chỉ còn một người đàn ông này! Người này tướng mạo tuấn dạt, oai hùng bất phàm, căn bản không có giống người trong bức ảnh dọa người kia!!

Đáy lòng Nhạc Thiên Ngọc nổi lên một trận cay cay, quả thật giờ khắc này rất là tức giận. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nói tính cách của hắn so với Nhạc Dao tốt hơn rất nhiều, nhưng vừa nói đến diện mạo, đa số đều bảo hắn so với Nhạc Dao còn kém xa. Mà hắn ta lại không muốn vì vậy mà đi chỉnh dung! Sau đó hắn liều mạng cố gắng trở nên xuất sắc hơn Nhạc Dao ở những phương diện khác, tranh thủ được càng nhiều lời tán thưởng. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn phát điên lên vì đố kỵ!

Hắn vốn nghĩ, Nhạc Dao cưới Tục Nghiêu thì sau này hắn sẽ càng phải tìm người chồng xuất sắc hơn, chính là bây giờ còn có thể sao?! Đối phương muốn có địa vị liền có địa vị, lại còn đẹp trai xuất sắc như vậy!!

Giang Hân Đóa vội vàng đẩy cánh tay của con trai: "Ngốc cái gì, mau đem đồ vật vào cho anh trai đi." Bà đi vào phòng ngủ của Nhạc Dao, đem túi để ở sô pha, cười nói: "Tục sư trưởng đừng để ý, Nhạc Dao nhà bác có chút được nuông chiều quá, trước đó nó luôn phàn nàn với bác rằng điều kiện ở Hoa Hạ tinh quá khắc nghiệt, đến đó sợ sẽ không quen, cho nên bác mới đem em trai nó đi mua nhiều đồ chút, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

Tục Nghiêu cũng cười cười nhưng ý cười chưa hề lan đến đáy mắt: "Ngài có tâm quá. Bất quá không cần thiết phải như vậy đâu, bởi vì về sau con đều sẽ hai ba tháng về đây một lần. Đến lúc đó, cả con và Nhạc Nhạc sẽ cùng về, con có thể mua đủ đồ cho em ấy." Tục Nghiêu duỗi tay ra: "Bảo bối, lại đây."

Nhạc Dao: "....."

Biết rõ Tục Nghiêu là cố ý, nhưng nếu không qua chả khác nào tự vả vào mặt mình. Nhạc Dao căng da đầu đi qua, giây tiếp theo liền bị Tục Nghiêu kéo vào trong l*иg ngực.

Tục Nghiêu không chút khách khí mà vuốt ve mặt Nhạc Dao: "Hôm nay có bác gái ở đây, anh bảo đảm với em là sau này em ở bên anh, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em, cũng sẽ không cho phép ai chọc em không vui. Được không nào?"

Thanh âm trầm thấp nhưng vào tai cậu lại thấy sự ngang tàng và bá đạo, biết đây là diễn trò nên Nhạc Dao phải nhịn xuống xúc động muốn hất bay cái móng sói kia đi, hướng Tục Nghiêu cười một tiếng "ừ".

Biểu tình của Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc muốn có bao nhiêu cứng đờ thì có bấy nhiêu cứng đờ.

Lúc đầu hai người bọn họ còn nghĩ đã tốn không ít tiền để mua đồ cho Nhạc Dao nhưng nghĩ đến viễn cảnh nó ở bên kia sống không được tốt, liền thấy vô cùng vui vẻ. Ai ngờ kết quả lại thành ra thế này???

Bình thường Nhạc Dao lúc nào cũng như quả bom sắp phát nổ, vậy mà ở trước mặt Tục Nghiêu lại một bộ dáng ngoan ngoãn như thế. Mà Tục Nghiêu một chút cũng không hung dữ, còn giống như thật sự sủng Nhạc Dao!

Nhưng mà rõ ràng hai người là lần đầu tiên gặp nhau, không phải sao? Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?!

Chẳng lẽ là giả?

Ở dưới lầu đã bắt đầu mở tiệc, nhưng gia đình bác trai cuối cùng lại không biết gặp chuyện gì mà không tới được. Nhạc Phỉ Sơn ngồi ở chủ vị, Nhạc Dao cùng Tục Nghiêu, Giang Hân Đóa cùng Nhạc Thiên Ngọc ngồi ở hai bên. Rõ ràng là một bữa cơm gia đình đầm ấm, vậy mà không khí lại thập phần quỷ dị.

Nhạc Dao ăn một lát rồi lại ăn không nổi nữa, hỏi Tục Nghiêu: "Anh ăn xong rồi sao?"

Tục Nghiêu nói: "Ăn xong rồi, đi luôn sao?"

Nhạc Dao gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Nhạc Phỉ Sơn: "Ba, ngài có thể cho con một ít tiền không? Dù sao con cũng là con của ngài, ngài sẽ không để con tay không mà đi chứ?"

Đừng nói cậu mặt dày. Cậu về sau không biết sẽ gặp phải tình huống như thế nào, có chút tiền vẫn sẽ an toàn hơn.

Nhạc Phỉ Sơn đương nhiên sẽ không để cậu tay trắng mà đi, hơn nữa còn Tục Nghiêu ở đây, ông còn muốn giữ thể diện. Vì thế ông liền chuyển cho Nhạc Dao một trăm vạn.

Một trăm vạn này đặt ở gia đình bình thường thì tương đối nhiều, nhưng đối với một gia thế như Nhạc gia mà nói, thì chả khác nào hạt cát giữa sa mạc, còn không đủ để mua một phi hành khí tư nhân. Nhạc Dao nhận lấy, sau đó liền cùng Tục Nghiêu rời khỏi Nhạc gia.

Cậu đem tất cả đồ mà Giang Hân Đóa mua cho đều mang đi theo nhưng cậu cũng không lấy không. Trước khi tắm, cậu đã giấu bùa vận xui ở các góc trong phòng.

Nhạc Thiên Ngọc nhớ thương phòng ngủ của cậu như vậy, cậu không cần nghĩ cũng biết sau khi cậu đi Nhạc Thiên Ngọc nhất định sẽ chuyển vào. Mà Nhạc Thiên Ngọc dọn vào thì Giang Hân Đóa cũng sẽ thường xuyên ra ra vào vào, vận may của cả hai đều sẽ bị phù văn ảnh hưởng.

"Đúng rồi, phi hành khí tôi có thể đem đi không?" Nhạc Dao đột nhiên nhớ mình còn thứ đồ kia, hỏi Tục Nghiêu.

"Đương nhiên có thể." Tục Nghiêu nói: "Phi thuyền rất lớn."

"Vậy tôi liền mang nó đi, đến đó đỡ phải mua.". Nhạc Dao nói xong cũng không hỏi Nhạc Phỉ Sơn mà trực tiếp mở kho chứa. Cậu điều khiển phi hành khí đi ra, nói cho Tục Nghiêu: "Chúng ta chia ra mà đi đi. Các anh đi chậm một chút, tôi theo sau."

"Được." Tục Nghiêu đúng lúc có cơ hội nhìn đoạn video mà Yến Kiệt gửi cho hắn, liền không phản đối. Hắn lại hàn huyên vài câu với Nhạc Phỉ Sơn, rồi lúc sau, dưới cái nhìn đầy oán niệm của Nhạc Thiên Ngọc, xoay người rời đi.

Tục sư trưởng ngồi xuống phi hành khí của chính mình, mở video ra xem.

Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh cô dâu nhỏ của hắn đã lén lấy chu sa và chai rượu trắng ở trong tủ trở lại phòng rồi khóa trái cửa lại như kẻ trộm. Cô dâu nhỏ ngay sau đó liền vào nhà vệ sinh, lúc ra trong tay lại có thêm một cái chén nhỏ, cậu đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, xác định không có ai rồi mới cầm chén nhỏ đặt lên bàn trà, sau đó hướng đến cửa sổ thành kính mà quỳ xuống, dập đầu quỳ lạy ba cái.

Dập đầu xong, cậu dựng thẳng hai đầu ngón tay, quẹo sang trái ba vòng rồi lại quẹo sang phải ba vòng, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó. Nói xong cậu vung tay chỉ lên trên, sang trái, sang phải rồi xuống dưới. Chỉ tay xong thì bắt đầu vẽ vời.

Vẽ xong, cậu dùng giọng nói khởi động người máy bắt đầu quét dọn, đồng thời đem một đống giấy xếp thành hình tam giác rồi cất ở những nơi bí ẩn ở trong phòng ngủ. Sau khi giấu kĩ, cậu liền đem hộp rác nhét vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng tắm rửa.

Toàn bộ quá trình một chút thời gian cũng chưa hề lãng phí, cậu hệt như một chú chuột đồng bận rộn chuyện của mình.

Diêm Vương nhìn mà có chút hoang mang.

Tục Nghiêu: "Cậu ấy làm gì vậy?"

Yến Kiệt dùng người máy siêu nhỏ vừa nhẹ vừa yên tĩnh chụp ảnh, nhưng anh xem cả trưa vẫn không nói lên lời. Anh không khỏi đỡ trán: "Nghe nói rằng ở thời cổ đại có một hành vi được gọi là "Nhảy lên đồng", có người thực hiện nghi lễ này để mượn sức mạnh của thần linh, thực hiện nguyện vọng của mình. Cậu ấy đây là..."

Tục Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu thật sự có năng lực thần kì đó, nhân loại đã không phải mất mười mươi năm để chuyển đến Tarot tinh. Cậu ấy chỉ là mê tín thôi." Nói xong dừng một chút: "Lần này tha."

Yến Kiệt: "Tại sao?"

Tục Nghiêu: "Lẩm ba lẩm bẩm về thần linh, nhìn thú vị."

Yến Kiệt: "...."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Dao: Tục Nghiêu anh đợi đấy!! Em muốn đánh anh, điên cuồng vả mặt anh!!!

Tục Nghiêu: Ngoan, em dám đánh, anh dám sờ!

Nhạc Dao: Hừ! Đồ không biết xấu hổ!