Chương 5: Rượu trắng chu sa

Sau này Nhạc Dao đến Hoa Hạ tinh mới biết được, Tục Nghiêu chính là một tên nhan khống. Chỉ cần có thể ăn diện thì sẽ ăn diện, khi không phải đánh trận, ngày nào hắn cũng một thân quân trang soái khí ngời ngời. Mà chiến trường của bốn năm trước thật sự quá gian nan, thú nhân Sarna ai cũng cao lớn cường tráng, chúng lại còn có vũ khí công nghệ cao, luôn liều mạng đánh tới, hơn nữa thú nhân có lực công kích đặc thù nên rất mạnh.

Lần đó hai bên đánh nhau đến kinh thiên động địa, Tục Nghiêu vội đến mức mấy ngày không thể tắm rửa, hơn nữa hoàn cảnh chiến địa lại còn ác liệt, ngày đêm phải phơi nắng dưới ánh mặt trời, lại còn bị thương, mặt có chút sưng nên thành ra cái bộ dáng ma quỷ mà Nhạc Dao thấy trong ảnh.

Nhạc Dao cảm thấy Tục sư trưởng trong bức ảnh kia có khi phải hơn bốn mươi tuổi, mà vị Tục sư trưởng cùng cậu đăng kí kết hôn lại chỉ tầm 27-28 tuổi thôi, hơn nữa tuy rằng ánh mắt sắc bén như nhau, gương mặt hắn giờ lại có chút gầy, không có sẹo, da cũng trắng hơn rất nhiều, so với cái người trong ảnh kia thật sự đẹp trai hơn rất rất nhiều, sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Nhưng mà việc này không thể tiếp tục nói nữa, bởi vì cậu vừa đăng ký xong đã chọc giận vị Diêm Vương này...

Bọn họ đang ở trung tâm mua sắm, Tục Diêm Vương đang lựa đồ để tặng cho bố vợ. Tuy rằng hắn không mắng cũng không đánh, nhưng Nhạc Dao có thể cảm nhận cả thân người này đều viết: Ông đây đang rất tức giận!

Nhạc Dao cũng không dám đi quá gần hắn, giống như một cô dâu nhỏ cun cút đi theo sau chồng. Vẫn là câu nói kia, cậu cũng muốn mạnh mẽ lên nhưng hiện tại căn bản không có chút sức lực nào!!

Tục Nghiêu lựa đi lựa lại cũng không thấy vật nào phù hợp, liền đi sang khu đồ bổ. Nhạc Dao nhìn giá niêm yết, lại cảm thấy không nói lời nào thì quá xấu hổ, liền nói: "Thật ra, tôi cảm thấy anh rước tôi đi, đối với ông ấy...ý là ba tôi đã cảm tạ trời đất, mang ơn anh rất nhiều rồi, cho nên anh không cần tặng ông ấy mấy đồ quý giá này đâu, thật đấy."

"Vậy sao?" Tục Nghiêu đem ánh mắt dừng lại trên mặt Nhạc Dao, "Xem ra ngày thường cậu khiến ngài ấy rất đau đầu?"

"À không." Nhạc Dao nói, "Tôi không có làm ông ấy đau đầu nha." Dừng một chút, lại rất thành thật nói: "Tôi làm ông ấy nhanh bị hói đầu..."

"...Cho nên cậu đang ám chỉ tôi nên mua tóc giả hoặc thuốc mọc tóc sao?" Tục Nghiêu tựa cười mà không cười nhìn cậu.

"Sao có thể!" Nhạc Dao tình cờ nhìn thấy trên kệ hàng cách đó không xa có đồ mà mình muốn tìm, ánh mắt sáng ngời, không chút nghĩ ngợi liền bước tới: "Ông ấy mà đánh chết anh thì tôi sẽ phải làm quả phu đó! Chuyện này đối với tôi đâu có tốt?"

"......."

Không phải, thằng nhóc cậu có biết cách nói chuyện không vậy? May là cậu sinh ra ở nhà Nhạc Phỉ Sơn, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh chết!

Tục Nghiêu cười hỏi Nhạc Dao: "Cậu có biết vì sao anh hùng khó qua ải mỹ nhân không?"

Nhạc Dao nghĩ nghĩ: "Vì mỹ nhân đẹp, không phải sao?"

Tục Nghiêu: "Không phải, mà bởi vì anh hùng bị mỹ nhân tức chết."

Nhạc Dao: "???"

Tục Nghiêu cúi đầu nhìn đồ vật mà Nhạc Dao để lại: "Cậu xem mực đóng dấu để làm gì?"

Nhạc Dao: "Không có gì, tùy tiện xem thôi."

Trước đây có rất nhiều mực đóng dấu đều có thành phần là chu sa, nếu bây giờ không có chu sa lỏng thì có thể dùng mực đóng dấu để vẽ bùa. Nhưng cậu đã xem rồi, tất cả mực đóng dấu ở đây đều chiết xuất từ thực vật, bên trong căn bản là không có chu sa, vậy không cần thiết phải mua nữa.

Nhìn Tục Nghiêu rốt cuộc cũng chọn được thuốc bổ và thanh toán xong, Nhạc Dao hỏi hắn: "Anh mua xong rồi à? Nếu mua xong rồi thì tôi muốn đến tiệm thuốc."

Tục Nghiêu hỏi lại: "Đến tiệm thuốc làm gì?"

Nhạc Dao: "Đến tiệm thuốc làm gì ư? Đương nhiên là để mua thuốc rồi! Tôi muốn hỏi xem có thuốc bổ sung dinh dưỡng cho tuyến thể không."

Lí do này hợp tình hợp lí, Tục Nghiêu không hỏi thêm nữa. Lúc gần đi, hắn mua một chiếc mũ trắng bắt Nhạc Dao đội lên rồi mới mang Nhạc Dao đến tiệm thuốc."

Tuy rằng thế giới này có rất nhiều vị trí đã bị trí năng thay thế như là siêu thị, cửa hàng thức ăn nhanh, điểm cho thuê xe,...hầu như đều là người máy hết. Nhưng tiệm thuốc lại là đặc thù nên vẫn là người bán. Nhạc Dao hỏi nhân viên về thuốc dinh dưỡng cho tuyến thể của Omega, nghiêm túc chọn hai hộp phù hợp với mình, sau đó lại chọn một bình xịt khử mùi tin tức tố. Sau khi mua xong hai món đồ này lại hỏi: "Xin hỏi là có phấn chu sa không?"

Nhân viên công tác đáp: "Có, xin hỏi ngài muốn sử dụng để làm gì?"

Nhạc Dao: "An thần."

Nhân viên nhanh chóng gói lại cho Nhạc Dao, cậu thấy không có vấn đề gì liền mua mấy bao. Nhân viên công tác thấy cậu muốn nhiều như vậy, nói: "Thứ này trước khi dùng ngài nhất định phải cẩn thận đọc hướng dẫn trước, vì nó có độc tính nhất định."

Nhạc Dao: "Đã biết, cảm ơn."

Trở lại phi hành khí, Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Ai to gan như vậy, cư nhiên còn có thể hù dọa được cậu?"

Nhạc Dao: "Anh chứ ai. Anh cứ tưởng tượng tôi đang tràn ngập mong đợi để thấy đối tượng kết hôn của mình sẽ đẹp trai như thế nào, kết quả tôi lại thấy một lão sát thủ với khuôn mặt đẫm máu, ánh mắt toàn là sát khí thử xem! Anh nói xem anh là tôi thì anh có sợ không!"

Tục Nghiêu cười: "Lão sát thủ?"

Nhạc Dao nhạy bén phát hiện mình lại lỡ lời nói sai, vội vàng rót một ly rượu đưa tới tay Tục Nghiêu, có thể nói khát vọng muốn sống của cậu rất mạnh mẽ!!

Trước đây mỗi lần cậu chọc tức sư phụ đều sẽ vội vàng chạy đến châm trà cho hắn, hiển nhiên đã bị nhiễm thói quen này.

Tục Nghiêu nhìn bộ dáng lấy lòng của cậu, nhận ly rượu, đáy mắt lóe lên một tia tinh quang, đồng thời nghi hoặc trong lòng cũng trở nên thêm trầm trọng.

Theo những gì hắn quan sát, Nhạc Dao hoàn toàn không giống những gì mà mọi người đồn đại. Người này mặc dù không giống đại đa số Omega nhu nhược và mềm mại nhưng tuyệt đối không phải người xấu. Ít nhất là từ biểu hiện ngày hôm nay thì không giống cái người hung ác như trên mạng nói.

Nhưng nếu một người có thể diễn kịch đến mức này thì tâm cơ cũng quá là thâm sâu rồi. Nhưng nếu không phải diễn thì sao? Nhạc Dao sao lại có thể thay đổi nhiều đến vậy?

Việc kết quả hôn phối bị người khác đυ.ng tay đυ.ng chân khiến hắn không thể không để ý đến chuyện này.

Nhạc Dao lúc này hỏi: "Chúng ta gặp ba tôi xong liền đi chứ? Hay vẫn ở lại Nhạc gia?"

Tục Nghiêu không đáp mà hỏi lại: "Cậu muốn thế nào?"

Nhạc Dao: "Ba tôi đại khái sẽ giữ chúng ta ở lại ăn cơm chiều, ăn xong có thể đi ngay không? Tôi không muốn ở lại nhà."

Tục Nghiêu hỏi: "Vì sao?"

Nhạc Dao đáp: "Bởi vì ở nhà tôi không quá được chào đón, tôi đại khái thuộc kiểu này...thôi, nói ra chưa chắc anh đã tin."

Phi hành khí lúc này vừa vặn đáp xuống mặt cỏ của Nhạc gia, Nhạc Dao liền không nói thêm gì nữa. Cửa khoang mở ra, hắn đi xuống rồi lúc sau bước đến ngôi nhà thoạt nhìn quen thuộc nhưng kỳ thực lại khá xa lạ kia.

Vương Hạo cùng quản gia đã đứng nghênh đón họ từ lâu. Quản gia làm tư thế mời Tục Nghiêu: "Tục sư trưởng, mời đi bên này."

Tục Nghiêu đem hết lễ vật đưa cho Vương Hạo, ngay sau đó đi theo sau Nhạc Dao vào đại sảnh của Nhạc gia.

Nhạc Phỉ Sơn nghe thấy tiếng phi hành khí liền từ thư phòng đi xuống. Ông nhìn cửa mở ra, chỉ thấy Nhạc Dao đi vào một mình, liền theo phản xạ mà nhíu chặt lông mày: "Như thế nào lại chỉ có một mình mày?"

Nhạc Dao đáp: "Tục Nghiêu ở phía sau, con thấy hơi nóng, muốn thay quần áo nên vào trước." Nói xong liền đi nhanh lên lầu, trước khi về phòng ngủ còn thuận tay lấy bình rượu trắng ở quầy rượu tầng hai đem giấu kĩ cùng chu sa. Sau đó cậu lại nghĩ nghĩ rồi rải một lớp bột chu sa mịn lên trên và dưới cửa sổ.

Thời điểm xuống lầu, Nhạc Dao vừa vặn nghe thấy Nhạc Phỉ Sơn đang nói: "Đứa con trai lớn này của ta có điểm hơi ngang bướng, lúc làm thủ tục không gây phiền hà cho mọi người chứ?"

Tục Nghiêu cười nói: "Ngài nghĩ nhiều rồi. Nhạc Dao rất hiểu chuyện, ngài đã dạy dỗ em ấy rất tốt."

Nhạc Phỉ Sơn: "....." Tục sư trưởng chắc hẳn phải rất cắn rứt lương tâm mới nói ra được mấy lời này!

Ngay cả quản gia cũng không nhịn được mà nhìn Tục Nghiêu. Nhưng mà Tục Nghiêu vẫn luôn giữ nụ cười khéo léo của vãn bối, giống như lời hắn nói đều là sự thật.

Nhạc Phỉ Sơn một bên ở trong lòng mắng đồ nhóc con giả tạo, một bên lại mời hắn ngồi xuống: "Bác gái của con...À không, phải gọi là mẹ vợ, bà ấy của chút việc phải đi đón em trai của Nhạc Dao, một lát nữa sẽ trở về. Còn có bác trai và hai anh họ của Nhạc Dao cũng sẽ tới. Chúng ta ngồi tâm sự trước rồi lát nữa ở lại cùng ăn một bữa cơm gia đình."

Tục Nghiêu nói: "Làm phiền ngài rồi. Mặt khác con thật sự xin lỗi, lẽ ra con nên làm xong lễ cưới rồi mới đưa Nhạc Dao đi, nhưng lần này thời gian gấp gáp, bên Hoa Hạ tinh còn rất nhiều việc cần con xử lí. Bất quá ngài yên tâm, lần nghỉ phép sau con sẽ tổ chức bù hôn lễ cho Nhạc Dao."

Nhạc Phỉ Sơn cười nói: "Đương nhiên công chuyện là quan trọng hơn. Còn hôn lễ, sớm hay muộn mấy ngày cũng không có vấn đề gì."

Nhạc Dao nhìn hai người ông dối trá một câu, tôi dối trá một lời rất hăng say, dứt khoát không xuống lầu, đứng ở trên cầu thang nói: "Ba, người nói chuyện cùng Tục sư trưởng trước đi, con đi tắm rửa một cái, tiện thu dọn quần áo luôn."

Ngày trước Nhạc Phỉ Sơn đều vì Nhạc Dao mà muốn lên cơn đau tim, giờ thấy cậu phối hợp như vậy làm sao ngăn cản được. Tuy rằng trong lòng có điểm nghi hoặc tại sao cậu lại tự nhiên hiểu chuyện như vậy, nhưng vẫn nói: "Được được được, mau đi đi."

Nhạc Dao đáp đã biết rồi liền trở về phòng, lại bỗng nhiên nghe thấy Tục Nghiêu ở dưới lầu gọi một tiếng: "Nhạc Nhạc."

Nhạc Dao sững sờ, thấy Tục Nghiêu gọi mình thì chần chừ một lúc rồi hỏi: "Làm sao vậy?"

Tục Nghiêu cười nói: "Đừng để cho anh đợi quá lâu."

Nhạc Dao: "....." Đệt! Nói cứ như anh không thể rời khỏi tôi dù chỉ một giây ấy! Cái quần què gì vậy?!

Nhạc Dao không biết trong đầu Tục Nghiêu đang nghĩ gì, Nhưng giờ cậu đang vội vã muốn trở về phòng, liền gật gật đầu đáp: "Ừm."

Ừm? Ừm?!

Nhạc Phỉ Sơn kinh ngạc nhìn Tục Nghiêu: "Tục Nghiêu con thật có biện pháp! Không có gạt ngươi, bình thường ta đều chiều nó riết thành hư, ngang bướng vô cùng, vậy mà nó lại nghe lời con!"

Tục Nghiêu nói: "Em ấy thật sự rất ngoan."

Nhạc Phỉ Sơn: "......" Chắc ta tin.

Nhạc Dao nhanh chóng trở về phòng ngủ, cậu lập tức đóng cửa lại rồi mở khóa trí năng xem xem có ai từng vào phòng không. Xác định không có, liền lấy ra chu sa và rượu trắng, rồi vào phòng tắm, lấy một cái bát nhỏ pha chế chu sa lỏng để vẽ bùa.

Vì mua chu sa ở dạng phấn nên giờ không cần mài nữa. Cậu đem một chút rượu trắng mới mở lắp đổ vào bột chu sa trong bát, rồi khuấy đều từng chút một. Chỉ là màu sắc của bát chu sa lỏng này có chút sai sai, còn có một phần bột phấn lắng xuống nữa. Vì thế cậu liền lấy sơn màu đỏ mà nguyên chủ từng dùng để vẽ vời đổ thêm vào, thoạt nhìn màu sắc đã ổn hơn. Sau đó cậu cẩn thận chắt phần chất lỏng tinh khiết ra. Sau khi đã chuẩn bị tốt, cậu liền đi rửa tay sạch sẽ, ra ngoài tìm một tờ giấy xé làm bốn mảnh.

Xé xong giấy, Nhạc Dao đứng ở cửa sổ ngó xem ở dưới lầu có ai không và trên trời có con robot nào không. Xác định đều không có ai cả, cậu liền quỳ xuống trời một cách thành kính...

"Hắt xì!" Giang Hân Đóa đang cùng con trai đi dạo phố thì bỗng nhiên hắt xì một cái.

"Mẹ, người lạnh sao?" Nhạc Thiên Ngọc kéo tay Giang Hân Đóa, "Hay là chúng ta đừng mua nữa, Nhạc Dao sắp phải đi Hoa Hạ tinh, hoàn cảnh ở đấy kém như vậy. Con nghe nói dù nóng hay lạnh thì nhiệt độ ở đó đều dễ khiến con người chết sớm nên không cần mua nhiều quần áo như vậy đâu?"

"Đứa nhỏ ngốc, mẹ cũng không phải mua cho nó mặc, mẹ là mua cho ba con và Tục sư trưởng xem." Giang Hân Đóa nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, nó ở lại bên kia lại càng tốt chứ sao. Con nói hoàn cảnh ở bên đấy khắc nghiệt như vậy, quân đội đương nhiên chịu khổ quen rồi, nó thì từ nhỏ đã được nuông chiều làm sao có thể sống được? Tục sư trưởng nhìn chắc chắn sẽ không vui. Không vui sẽ lập tức sinh ra mâu thuẫn."

"Vậy nhỡ nó có thể chịu được khổ thì sao?" Nhạc Thiên Ngọc nói: "Sinh ra mâu thuẫn để làm gì? Sinh ra mâu thuẫn xong nó lại chạy về đây thì sao? Thật là chướng mắt! Chờ nó đi rồi con sẽ chiếm lấy cái phòng ngủ của nó. Phòng ngủ của nó thì lớn, ánh sáng lại tốt, còn có phòng tắm riêng, đâu như cái phòng nhỏ bất tiện của con!"

"Nó chắc chắn sẽ không chịu được khổ, nó bị nuôi thành thói quen rồi, đến bên kia chắc chắn sẽ không để bản thân bị ủy khuất. Yên tâm, mẹ hiểu rõ tính nó. Tóm lại lát nữa trở về, con cứ làm theo lời mẹ dặn, đừng đề cập bất cứ thứ gì liên quan đến tướng mạo của Tục sư trưởng biết chưa? Dù cho người kia có xấu hay không cũng không liên quan gì đến con. Con chỉ cần ngoan ngoãn, đợi Nhạc Dao đi rồi, con liền có thể lập tức vào ở căn phòng kia. Hơn nữa, nếu sau này nó vì mâu thuẫn với Tục sư trưởng mà chạy về nhà, ba con khẳng định sẽ rất tức giận, làm sao có thể cho nó dọn về phòng chính mình ở?"

"Vẫn là mẹ thông minh nhất." Nhạc Thiên Ngọc lôi kéo Giang Hân Đóa nói: "Đi thôi, chúng ta lại đi mua cho nó mỹ phẩm dưỡng da và nước hoa các kiểu nữa."

Giang Hân Đóa thấy con trai đã thông suốt, mừng rỡ lôi kéo hắn tiếp tục đi mua. Dù sao cũng chỉ còn lần này nữa, bà đã cố ý đón con trai về sớm với lý do tiễn anh trai đi, ai cũng không bới móc ra được sai sót nào.