Dược vật đặc thù, suy nghĩ đầu tiên của Nhạc Dao là loại cấm dược làm tổn thương tuyến thể mà nguyên chủ đã ăn khi chạy trốn, bởi vì ngoài cấm dược đấy ra, gần đây nguyên chủ cũng không ăn uống gì kì lạ.
Nhạc Dao cẩn thận nhớ lại một lúc, sau khi nguyên chủ ăn cái dược đấy, lúc đầu không có phản ứng gì, chỉ là cảm thấy mùi của tin tức tố đặc biệt trở nên phai nhạt hơn, gần như không còn nữa, hắn trốn đi mà không hề bị ai phát hiện.
Sau đó, tuyến thể trên cổ bắt đầu nóng lên, rồi lại chuyển sang cảm giác đau châm chích ở trên cổ, một chút rồi lại một chút, cơn đau bắt đầu lan ra toàn cơ thể, đến khi hắn chạy vào rừng cây thì đã đau đến ngất đi.
Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy có thể chạy ra dễ dàng như vậy chắc chắn phải có ai đó âm thầm giúp đỡ.
Tục Nghiêu vẫn luôn quan sát biểu tình của Nhạc Dao. Mà bác sĩ Hồ thấy sắc mặt của Nhạc Dao dần dần tái nhợt, tựa như đang chìm vào trong hồi ức, bộ dáng có vẻ rất khó chịu, nhẹ giọng gọi: "Nhạc tiên sinh?"
Nhạc Dao đột nhiên hoàn hồn: "A?"
Tục Nghiêu nói: "Bác sĩ Hồ hỏi cậu, trước đó có ăn qua dược vật đặc thù nào không?"
Nhạc Dao không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: "Bác sĩ, tôi có thể hỏi trước hạ cái chỉ số OTR kia thì đối với tôi có ảnh hưởng gì không?"
Bác sĩ nói: "Đương nhiên. Chỉ số OTR tổng thể thấp có nghĩa là tuyến thể ở trong tình trạng không khỏe mạnh, mà số liệu OTR của ngài cho thấy tuyến thể của ngài trong tương lai rất có khả năng sẽ phân bố lượng tin tức tố một cách dị thường, chu kì phát tình bất thường, cứ như vậy đối với ngài..." Bác sĩ Hồ liếc nhìn Tục Nghiêu: "Nó có khả năng sẽ trở nên quá hấp dẫn với nửa kia của ngài hoặc hoặc có thể không tạo đủ hấp dẫn, dẫn đến khó thụ thai, còn khiến tâm trạng của ngài trở nên thất thường...Hơn nữa, sau lần phát tình đầu tiên của Omega, chu kỳ phát tình của họ sẽ tương đối ổn định, cố định một thời điểm nào đó trong nửa đầu năm hoặc cuối năm. Nhưng ngài lại là có thể tiến vào kỳ phát tình bất cứ lúc nào. Ngài có hiểu ý tôi không? "Bất cứ lúc nào", cái này thật sự rất nguy hiểm!
Nhạc Dao đương nhiên hiểu, hiểu đến mức muốn khóc...
Cậu hít sâu một cái hỏi: "Vậy vấn đề này có thể trị liệu không?"
Bác sĩ Hồ đáp: "Có thể. Thế nhưng cậu phải hiểu rằng không thể nào chữa trị được cho người già trở về hồi trẻ tràn đầy sức sống. Tuyến thể này có thể thông qua trị liệu khiến nó dần hồi phục, nhưng khôi phục trở về như trước thì không có khả năng."
Lúc này Nhạc Dao thật sự muốn băm chết Giang Hân Đóa!
Cậu chả để ý lượng tin tức tố phân bố quá thấp hay không hấp dẫn được đối phương, nhưng mà lỡ nó phân bố quá nhiều thì sao??? Còn nếu như thật sự bất cứ lúc nào cũng có thể phát tình, vậy chẳng phải nói về sau cậu lúc nào cũng phải ở bên Tục Nghiêu ư? Bằng không nếu đột nhiên phát tình, cậu biết làm thế nào được! Thuốc ức chế không phải lúc nào cũng có thể sử dụng...
Tục Nghiêu cũng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng hắn càng tò mò hơn, rốt cuộc Nhạc Dao đã ăn dược gì.
Bác sĩ Hồ cũng muốn biết, nhưng Nhạc Dao lại không đề cập ngay, hơn nữa thứ dược này dù gì cũng là hàng cấm, trên thị thường vẫn luôn cấm bán cho nên ông muốn điều tra tại sao Nhạc Dao lại ăn nó---tuy rằng lúc nãy ông hỏi Nhạc Dao về vấn đề này, nhưng ông chắc chắn Nhạc Dao đã dùng! Chẳng qua đối phương có thân phận đặc thù, ông không tiện hỏi tiếp.
Bác sĩ Hồ nói: "Tóm lại tình huống trước mắt là như vậy. Hai vị có thể đi ra ngoài thương lượng với nhau vì dựa trên tình huống hiện tại thì hai vị có quyền từ chối cuộc hôn nhân này."
Nhạc Dao chán nản, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng mà đáp: "Vâng, cảm ơn bác sĩ Hồ."
Bác sĩ Hồ có chút bất ngờ nhìn Nhạc Dao. Ai cũng biết vị này gần đây sắp phải kết hôn nên đặc biệt khó ở chung, nhưng mà hiện tại nhìn không hề giống khó ở chung chút nào nha?
Nhạc Dao nói xong liền đi ra ngoài, Tục Nghiêu ở lại hỏi bác sĩ Hồ: "Kết quả này còn có ai biết không?"
Bác sĩ Hồ đáp: "Trước mắt chỉ có mình tôi biết."
Có một số việc cần phải được bảo mật, huống chi người bị chỉ định kết hôn đều là những người có gen ưu tú, phần lớn đều có bối cảnh xã hội nhất định, cho nên kết quả từ trước đến nay đều trực tiếp đến chỗ bác sĩ."
Tục Nghiêu gật gật đầu: "Chuyện này làm phiền bác sĩ Hồ giữ bí mật, tôi không hi vọng có người thứ tư biết."
Bác sĩ Hồ đối diện với cặp mát đầy sát khí kia, nháy mắt cảm thấy sau lưng toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi hiểu rồi."
Tục Nghiêu: "Cảm ơn."
Bác sĩ Hồ liên tục xua tay, đối với chuyện của vị Diêm Vương này cũng không còn xa lạ.
Nhạc Dao rời văn phòng của bác sĩ một lúc, vẫn không thấy Tục Nghiêu đi ra, liền biết Tục Nghiêu chắc là có chuyện phải nói với bác sĩ. Cậu nghĩ, có lẽ việc đi đến Hoa Hạ tinh không thể dựa vào việc kết hôn với Tục Nghiêu nữa rồi.
Người nơi này rất coi trọng vấn đề sinh sản, đặc biệt là các Alpha, giống như bẩm sinh trong xương cốt của họ rất coi trọng việc nuôi dưỡng đời sau. Tục Nghiêu là một người lợi hại như vậy, chắc chắn cũng không ngoại lệ. Nhưng thân thể cậu hiện tại như vậy, có vấn đề lớn như thế, Tục Nghiêu có lẽ sẽ không chấp nhận. Thế nhưng phải làm thế nào để thuyết phục được Tục Nghiêu bất chấp có kết hôn hay không, đưa cậu theo cùng đến Hoa Hạ tinh đây? Còn có, cậu nếu không kết hôn thì ngoài thuốc ức chế ra nên làm gì giờ?!
Nhạc Dao chờ ở hành lang, vừa đi vừa cắn ống tay áo, ở cuối hành lang còn có một cánh cửa, sau cánh cửa là đại sảnh chính, mà hiện tại Vương Hạo và Yến Kiệt hẳn là đang ở phòng nghỉ, cho nên hành lang chỉ có một mình cậu.
Nhạc Dao hôm nay chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, phía dưới là một chiếc quần jean sáng màu, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, thoạt nhìn giống như là một học sinh vậy, lại còn đang nhíu mày càng giống như một cậu học trò vừa mới ra khỏi phòng thi, sợ sẽ bị điểm 0.
Cửa văn phòng của bác sĩ là do trí năng thông minh mở cửa, có hiệu quả tĩnh âm. Sau khi Tục Nghiêu đi ra cũng không phát ra âm thanh gì đặc biệt, Nhạc Dao không để ý đến. Vì thế Tục Nghiêu chỉ yên lặng đứng ở cửa nhìn chằm chằm Nhạc Dao một lát.
"Suy nghĩ cái gì thế?" Mãi cho đến khi Nhạc Dao chuẩn bị đi đến đầu bên kia của hành lang, Tục Nghiêu mới chặn đường Nhạc Dao, "Như thế nào bộ dạng lại giống như bị ai bắt nạt thế này?"
"Đang nghĩ..." Nhạc Dao cắn môi một cái, "Suy nghĩ nếu chúng ta không đăng ký kết hôn, tôi có thể theo anh đến Hoa Hạ tinh không?"
"Cậu rất muốn đến Hoa Hạ tinh?"
"Ừm."
"Tại sao?" Tục Nghiêu nhìn chằm chằm Nhạc Dao như muốn thu lại tất cả biểu cảm của cậu vào trong tầm mắt.
"Bởi vì, bởi vì tôi muốn tìm một người bạn." Nhạc Dao đứng thẳng người, cảm thấy một luồng áp bức vô hình đang đè lên người. "Cậu ấy ở Hoa Hạ tinh, nhưng tôi ở nơi này không có cách nào tìm được người kia."
"Nếu là ở Hoa Hạ tinh, vậy cậu nói cho tôi biết tên của hắn, tôi có thể giúp cậu tìm." Tục Nghiêu nói: "Tôi không tin ở Hoa Hạ tinh có ai mà tôi không tìm được."
"Cái này chắc chắn anh sẽ không tìm thấy." Hắn cũng không phải người sống, tìm thế nào được? Ở thời đại này dường như chả mấy ai hiểu về huyền học, cũng rất ít người tin vào nó. Lại nói chính cậu cũng không biết Kỷ Phong Vũ đã đầu thai chưa, hơn nữa nếu cậu nói tên ra, Tục Nghiêu chắc chắn sẽ lại hỏi giới tính rồi tuổi tác này nọ, cậu chẳng lẽ lại bảo với Tục Nghiêu là Kỷ Phong Vũ đã hơn 500 tuổi?!
Tục Diêm Vương có khi lại nghĩ đầu óc cậu có vấn đề.
Nhạc Dao rối rắm, một lát sau mới ngửa mặt hỏi Tục Nghiêu không biết đang suy nghĩ gì đó: "Nếu tôi không thể đi theo anh, thì tôi nào còn biện pháp nào khác để đến Hoa Hạ tinh chứ?"
Tục Nghiêu không trả lời vấn đề này, mà hơi khom người, ngửi một cái thật sâu ở cần cổ cậu. Giờ khắc này hắn tựa như dã thú ngửi được mùi của con mồi, động tác cực kỳ ái muội khiến Nhạc Dao cứng nhắc, lỗ tai xèo xèo đỏ lên.
Tục Nghiêu nhìn phản ứng của Nhạc Dao, ở bên tai cậu nói: "Tôi nói cậu không thể đi cùng tôi khi nào?"
Nhạc Dao lúng túng: "Thì, thì tuyến thể của tôi...Anh không ngại sao?"
Tục Nghiêu lại một lần nữa đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Dao. Lúc sau, hắn không hề báo trước mà cười một tiếng, sau đó hai tay đút túi, không nói hai lời liền rời đi.
Nhạc Dao bị nụ cười bất thình lình của hắn làm cho đầu óc trống rỗng, khi phản ứng lại thì vội vàng chạy theo: "Này! Anh đi đâu thế?!"
Tục Nghiêu nói: "Đi đăng ký."
Nhân viên xử lí thông tin đăng kí biết Tục Nghiêu và Nhạc Dao đã điền vào mẫu đơn và kiểm tra sức khỏe xong, cũng đồng ý kết thành vợ chồng nên đã giúp họ làm giấy kết hôn và mã chứng nhận. Hai người lưu cái mã này vào máy truyền tin, sau đó rời khỏi trung tâm hôn phối, trước sau còn chưa đến 15 phút, nhanh đến bất ngờ.
Đến khi đặt chân lên phi hành khí, Nhạc Dao vẫn cảm thấy không chân thật. Cậu mới xuyên đến nơi này chưa đến một ngày mà giờ đã có chồng rồi! Cứ như đang nằm mơ vậy!
Tục Nghiêu nói: "Tôi phải đi mua vài thứ để gặp ba của cậu, cậu muốn đi cùng tôi hay cùng Vương Hạo về trước?"
Nhạc Dao đáp: "Đi cùng anh đi, lâu rồi tôi cũng chưa ra ngoài đi dạo."
Thực ra từ sau khi trung tâm hôn phối điều lệnh kết hôn, nguyên chủ vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi vận mệnh bị gả đi, nên là thật sự lâu rồi chưa có ra ngoài đi dạo.
Nhưng đi dạo chỉ là việc phụ, Nhạc Dao lần này cùng Tục Nghiêu đi ra ngoài chủ yếu là cậu có đồ nhất định phải mua.
Vương Hạo nói: "Tôi đi về trước đây. Tam thiếu gia ngài..." Dừng một chút, Vương Hạo lại nói: "Đừng gây thêm chuyện nữa."
Nhạc Dao trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi lên phi hành khí của Tục Nghiêu.
Cũng không trách được khi người ta bảo Tục Nghiêu là hoàng đế, phi hành khí này chẳng những không to mà còn vô cùng xa hoa, so với cái của người cha thượng tướng của cậu chỉ có hơn không có kém. Trong này có các loại phòng họp nhỏ giống nhau, không chỉ có một bộ sô pha, màn hình lớn, còn có bàn trà và cây xanh. Trên bàn trà còn có loại rượu vang hạng xịn.
Nhạc Dao đợi được Tục Nghiêu ra hiệu mới ngồi xuống đối hiện hắn. Cách đó không xa còn có Yến Kiệt, nhưng sắc mặt hắn lại không quá tốt.
Nhạc Dao phát hiện Yến Kiệt dường như có chút thành kiến với mình, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía cậu không quá thân thiện.
Bất quá nói đi nói lại thì, những người này chắc đều biết nguyên chủ là cái dạng gì, tính ra thì...Tục Nghiêu còn biết cả việc cậu bỏ trốn tối qua. Việc này chắc chắn không phải Nhạc gia chủ động nói ra, chắc hẳn Tục Nghiêu đã sớm để ý đến chuyện của cậu.
Tục Nghiêu lúc này đang tự rót cho mình một ly rượu vang. Hắn cầm cái ly trong tay, một đôi chân thon dài hữu lực gác lên bàn trà. Lúc này có lẽ do không có người ngoài nhìn nên hắn không cần giữ dáng vẻ của quân nhân, mà lại có chút tùy hứng, hoàn toàn không giống với cái người tràn đầy sát khí ở trong ảnh!
Nhạc Dao quả thực không phân biệt được đâu mới là Tục Nghiêu thật sự.
Cậu xuất phát từ tò mò, chỉ vào ly rượu thuận miệng hỏi: "Anh như thế này không tính là trái kỷ luật sao?"
Ai ngờ lời vừa nói ra, Yến Kiệt đột nhiên nhìn cậu, nếu như ánh mắt hình viên đạn đấy có thể gϊếŧ người thì chắc hẳn cậu đã chết từ tám đời rồi...
Tục Nghiêu lại không thay đổi biểu cảm một chút nào, vẫn là bộ dáng hờ hững như trước. Hắn đặt khuỷu tay lên ghế sô pha, chống cằm, cười hỏi: "Sao thế? Vừa mới làm vợ tôi đã muốn đi báo cáo tôi?"
Nhạc Dao nhìn nụ cười trêu chọc của hắn, không nói lời nào.
Tục Nghiêu lại hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Nhạc Dao đáp: "Đang nghĩ...Nhưng tôi nói ra thì anh không được đánh tôi đâu đấy."
Tục Nghiêu: "Được, sẽ không đánh. Cậu nói đi."
Nhạc Dao: "Tôi cảm thấy người trong bức ảnh kia mới thật sự là Tục sư trưởng còn anh thì trông như là con trai của hắn vậy..."
Răng rắc!
Trong không khí như có cái gì đó mới nứt ra!
Tác giả có lời muốn nói :
Tục Nghiêu: Tôi cảm thấy vừa được khen ngợi lẫn khinh bỉ!
Nhạc Dao: Tôi nghiêm túc!