Chương 3: Kết quả kiểm tra sức khỏe bất thường

Bên ngoài thật nhanh vang lên tiếng rửa tay. Nhạc Dao đem tai dán sát vào cánh cửa nghe một chút, thẳng đến khi tiếng nước kia biến mất và tiếng bước chân một lần nữa vang lên, cậu mới kéo khóa quần bắt đầu xi xi. Xong việc cậu cũng đi rửa tay, trong đầu lại hiện lên thân ảnh cao lớn vừa gặp qua.

Cũng không rõ tại sao, nhưng cảm giác đôi mắt kia thật quen thuộc, thật giống như...thật giống như Tục Nghiêu mà cậu thấy được ở trong quang não! Nhưng mà ở giữa mày của Tục Nghiêu có một vết sẹo rất sâu, vừa to vừa dài, có khi phải đến bảy tám centimet, rất khó mà không để ý tới. Hơn nữa, Tục Nghiêu thoạt nhìn lớn tuổi hơn người cậu vừa gặp, cũng đen hơn nữa, không có điểm nào giống nhau.

Nói đến cũng thật là buồn cười, buổi sáng tỉnh lại Nhạc Dao có thể xin trung tâm hôn phối một cái ID với lí do "Hiểu thêm thông tin về nửa kia của mình" để có quyền hạn đi xem Tục Nghiêu rốt cuộc là trông như thế nào, nhưng cậu lại nghĩ "Nếu đã nhìn thấy bộ mặt đáng sợ nhất của Tục Nghiêu, vậy chi bằng không xem nữa, cứ như vậy bất luận Tục Nghiêu trông đáng sợ đến thế nào, đều so với bộ dáng kia (trên chiến trường) đều tốt hơn, như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.", sau đó cậu liền không đi xem Tục Nghiêu nữa.

Mặc kệ thế nào thì bây giờ là đến để đăng kí, chắc sẽ không máu me như trên chiến trường đâu ha?

Vì thế Nhạc Dao sửa sửa lại tóc tai đi ra ngoài, nhìn thấy có một thân ảnh to lớn đang nói chuyện phiếm với Vương Hạo, có chút đứng hình...

"Cậu ấy ra rồi." Nhạc Dao nghe Vương Hạo nói ra một câu như vậy.

"Vương đội, hai người..." Nhạc Dao đến gần, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, "Hai người quen nhau?"

"Vị này chính là sư trưởng Tục." Vương Hạo chỉ vào cây thông to lớn bên cạnh nói, nói xong lại mang kính ngữ nói cho người kia: "Học trưởng, cậu ấy chính là trưởng tử của Nhạc thượng tướng quân Nhạc Dao."

"Biết, vừa rồi chúng tôi có gặp nhau trong nhà vệ sinh." Tục Nghiêu nhìn vành tai vật nhỏ hồng lên, hơi hơi nhướn mày, trong mắt lóe lên tia sáng, nói: "Cậu ấy còn khen tôi nữa."

"Ai, ai khen anh!!" Còn biết xấu hổ không hả! Nói tiếng đi tiểu của anh lớn là khen anh hả!!

Nhạc Dao lập tức mặt đỏ như đít khỉ, hắn lấy hết can đảm hung hăng trừng mắt nhìn người đối diện.

Lúc này không thể biểu hiện quá hiền, Vương Hạo còn đang đứng bên cạnh nhìn. Nhưng mà cũng không thể quá ngang ngược. Ở nhà hoành hành thế nào cũng được vì Nhạc Phỉ Sơn sẽ thật sự không làm gì cậu nhưng mà người trước mắt lại không phải như vậy. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của họ, vạn nhất cậu quá ương ngạnh, không hiểu chuyện, lỡ chọc tức khiến đối phương nổi giận thì sau này cậu biết sống sao?

Nói Tục Nghiêu là hoàng đế của Hoa Hạ tinh cũng không là nói quá chút nào, Nhạc Dao cảm thấy sau này cậu ở Hoa Hạ tinh phải dựa vào Tục Nghiêu nhiều, ngàn vạn lần không thể chọc tức anh ta. Bằng không hiện tại, cậu không thể dùng phù (bùa), cũng không thể gọi quỷ, bản thân lại chân yếu tay mềm, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào giờ? Tuy rằng ở trong đám Omega, cậu thuộc dạng gen trội xuất sắc về thể chất, ngoại hình và trí tuệ, nhưng lại không thể nào so được với Alpha, huống chi người này so với Alpha còn ưu tú hơn nữa.

Người kia liếc mắt nhìn Nhạc Dao rồi lại quay đầu đi, không nhìn nữa, biểu tình có chút vi diệu.

Sau một lúc lâu, hắn nói với Vương Hạo: "Học đệ, cậu có phiền không nếu để tôi nói chuyện riêng cùng cô dâu nhỏ chưa xuất giá?"

Vương Hạo nhìn cũng chưa nhìn Nhạc Dao, lập tức nói với Tục Nghiêu: "Không thành vấn đề.", sau đó liền xoay người rời đi.

Nhạc Dao: "???"

Họ Vương kia ngươi rốt cuộc là đội trưởng đặc cần nhà ai!!!

Nhạc Dao cả người đều tạc mao, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Vương Hạo, tựa hồ muốn dùng đế giày quất chết Vương Hạo!!

Đáy lòng Tục Nghiêu càng nghi hoặc. Một lát sau, hắn nhỏ giọng nói: "Mới đó đã nổi giận rồi? Vừa rồi cậu không phải còn khen tôi..."lớn" sao?

Nhiệt độ trên mặt Nhạc Dao vừa mới hạ xuống lại đột ngột tăng lên: "Ai, ai khen anh "lớn" hả! Tôi là nói âm thanh đi tiểu của anh lớn! Sao tới miệng anh lại thành đen tối như thế!!!!"

Tục Nghiêu nhìn vật nhỏ xù lông, càng cảm thấy thú vị, nhưng cũng càng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, liền hất cằm về phía phòng khách: "Đi, đi vào phòng nghỉ rồi nói."

Nhạc Dao suy nghĩ, ở bên ngoài còn phải giả vờ, vào trong nói chuyện riêng lại dễ dàng hơn, liền dứt khoát gật đầu. Dù sao Tục Nghiêu cũng là lần đầu thấy cậu, dù cậu có như thế nào thì chỉ cần không quá khoa trương, đối với người này đều là phạm trù bình thường.

Vì thế Nhạc Dao cùng Tục Nghiêu vào một phòng nghỉ.

Đây cũng không phải đặc quyền gì của Tục Nghiêu, mà là trung tâm hôn phối trước nay đều chuẩn bị hai phòng nghỉ như vậy, để thuận tiện cho người tới đây nói chuyện cùng nghỉ ngơi. Đại bộ phận người được chỉ định kết hôn trước khi tới trung tâm hôn phối đều sẽ gặp riêng để nói chuyện và gia tăng hiểu biết về nhau. Nhưng cũng có một số bộ phận giống như Tục Nghiêu và Nhạc Dao, đến ngày đăng kí mới gặp nhau.

Phòng nghỉ được cách âm khá tốt nhưng nửa trong suốt, điều này không chỉ bảo vệ sự riêng tư của các cuộc trò chuyện mà còn để phòng ngừa người ở bên trong nói chuyện không hợp sẽ sinh ra bạo lực.

Nhạc Dao cùng Tục Nghiêu ngồi xuống hai bên, Nhạc Dao lớn mật quan sát Tục Nghiêu trong chốc lát, hỏi hắn: "Anh!" Cậu ưỡn thẳng sống lưng để mình trông thêm khí thế: "Anh tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Tôi nhớ anh không có trắng như thế?"

Tục Nghiêu nhìn vật nhỏ trước mặt rõ ràng nhìn rất khẩn trương nhưng vẫn cố biểu hiện ra "Ta thật kiên cường! Ta không sợ!", bỗng cảm thấy tin tức hắn biết được chênh lệch thật lớn so với thực tế.

"Cậu thấy tôi đen lúc nào?", Tục Nghiêu mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Nhạc Dao, nói: "Tôi còn tưởng sẽ không nhận ra khi gặp mặt, có vẻ cậu một chút thông tin cũng chưa tìm hiểu."

"Tìm...có tìm mà." Nhạc Dao nghĩ nghĩ, lấy máy truyền tin mở trang web ngày hôm qua xem ra, đem hình ảnh Tục Nghiêu cậu tìm được cho hắn xem, nói: "Người này không phải anh sao?"

"Là tôi bốn năm trước." Tục Nghiêu rũ mắt liếc một cái nói: " Đó là thời điểm Sarna bất ngờ tập kích Hoa Hạ tinh vô tình được máy truyền tin của chiến hữu chụp được. Lá gan của cậu cũng thật không nhỏ, nhìn thấy ảnh này còn dám đến gặp tôi?"

"Anh là gϊếŧ địch." Nhạc Dao nói: "Tôi cũng đâu phải địch nhân của anh."

"Vậy sao?" Tục Nghiêu nghe vậy chậm rãi rướn người về phía trước, đôi mắt sắc như chim ưng mang theo mười phần uy áp, nhìn chằm chằm Nhạc Dao như đang nhìn con mồi của mình, thấp giọng hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tối qua vì sao lại bỏ trốn?"

Khoảng cách bị kéo gần lại nhiều như vậy khiến cho Nhạc Dao cảm thấy hơi thở cửa Tục Nghiêu đều phả lên mặt cậu, nóng rực mà lại cường thế.

Tục Nghiêu ở trên quang não nhìn giống như ác ma muốn lấy mạng người, còn hiện tại lại giống như sói xám muốn ăn thịt cừu! Là loại sói xám biếи ŧɦái muốn làm con mồi sợ hãi trước khi ăn thịt. Nhạc Dao theo bản năng lui về phía sau né tránh, nhân cơ hội đem trang web tắt đi, cố gắng không để lộ ra ngữ khí khẩn trương trong lời nói: "Tự, tự nhiên phải kết hôn với người mà mình không quen biết, ai mà chả muốn trốn? Bỏ chạy là chuyện bình thường mà..."

Tục Nghiêu lại nghiêng người về phía trước: "Vậy còn bây giờ? Còn muốn tránh sao?"

Nhạc Dao lắc đầu nói: "Không, không có."

Thật ra vẫn còn muốn, nhưng không thể nói như vậy được. Hoa Hạ tinh hiện tại vẫn thuộc về đế quốc Tarot, không phải ai muốn đi liền có thể đi. Mà tình hình hiện tại thì Tục Nghiêu là sự lựa chọn tốt nhất."

Tục Nghiêu lại nhìn Nhạc Dao không chớp mắt trong chốc lát, thấy cậu vẫn cứ không dám nhìn mình, vành tai lại còn hồng hồng, liền cong ngón giữa gõ gõ hai lần lên mặt bàn, không đầu không đuôi nói: "Yến Kiệt, gọi nhân viên đăng kí lại đây một chuyến."

Máy truyền tin liền truyền ra một giọng nam, mang theo tia ngoài ý muốn: "Để làm gì vậy Tục ca?"

Tục Nghiêu nói: "Đăng ký."

Đối diện lúc này "Ầm" một tiếng, giống như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất, ngay sau đó là một trận âm thanh luống cuống tay chân. Ước chừng khoảng 7,8 giây gì đấy mới hồi phục bình thường: "Đã biết! Lập tức chấp hành!"

Nhân viên đăng kí rất nhanh đã tới, là một tỷ tỷ beta, sau khi cô ấy tới thì đưa mỗi người một tờ giấy để điền, sau đó hỏi họ có muốn đi khám sức khỏe không. Kiểm tra sức khỏe là hoàn toàn miễn phí, được tự nguyện lựa chọn, có thể làm hoặc không. Không làm thì chỉ cần kí vào mẫu đơn nói từ bỏ kiểm tra sức khỏe là được.

Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Làm không?"

Nhạc Dao nói: "Làm đi." Lỡ đâu hai người lại có bệnh gì đó thì sao? Miễn phí, ngu mới không làm.

Tỷ tỷ beta nói: "Vậy thỉnh hai vị đi cùng tôi."

Tục Nghiêu và Nhạc Dao được đưa vào phòng khám sức khỏe. Mỗi người một trái một phải rẽ đi. Ước chừng 5 phút sau, Tục Nghiêu từ trong phòng kiểm tra sức khỏe đi ra. Nhưng là Nhạc Dao vẫn chưa kiểm tra xong. Nhạc Dao nghe được tiếng Tục Nghiêu cùng nhân viên kiểm tra sức khỏe Alpha nói chuyện, cậu hỏi: "Xin hỏi tại sao bên kia lại nhanh vậy, còn cháu tại sao lại lâu vậy?"

Nhân viên kiểm tra sức khỏe là một dì Beta, cười nói: "Bởi vì cháu phải gánh lấy sứ mệnh vĩ đại mang thai mầm non nhỏ nên hạng mục kiểm tra tương đối nhiều một chút."

Nhạc Dao giật giật khóe miệng, không lên tiếng.

Dì Beta làm việc hơn hai mươi năm ở trung tâm hôn phối hôn nhân còn chưa bao giờ được kiểm tra qua cậu bé Omega nào đẹp như vậy, khuôn mặt trắng nõn với mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, đôi mắt sáng như sao trời, lúc nhìn dì có chút bất an tựa như một chú nai con mới rời khỏi vòng tay của mẹ. Ngay từ đầu, khi nghe nói đây là con trai của thượng tướng Nhạc Phỉ Sơn, bà còn lo lắng sẽ khó ở chung, bởi vì bên ngoài đều đồn rằng đứa nhỏ này tính tình ngang ngược, một lời không hợp liền sẽ mắng chửi người. Nào ngờ vừa gặp cậu đã ngoan ngoãn chào hỏi, nói chuyện rất lễ phép, nên dì không kìm được mà nói thêm mấy câu: "Chuyện này không có gì phải ngại ngùng cả. Cháu và tướng quân Tục đều có gen tốt như thế, tương lai nhất định sẽ sinh ra nhiều bảo bảo ưu tú."

Nhạc Dao chỉ có thể ngại ngùng cười, nói nhỏ: "Cảm ơn dì."

Dì Beta không nói thêm gì nữa, tiếp tục giúp cậu làm kiểm tra đo lường. Kiểm tra xong, Tục Nghiêu trở lại chỗ đã ở cùng Nhạc Dao nói chuyện. Chỉ là lần này có thêm một thủ hạ, cũng chính là cái người luống cuống tay chân trong máy truyền tin lúc nãy, tên là Yến Kiệt.

Yến Kiệt là một nam beta tóc đen, mắt đen, gọng kinh đen, lông mày cũng đen như Crayon Shin-chan, đồng thời cũng là một hacker hàng đầu. Hắn nhìn nhìn cửa, phát hiện không có người ở đây, nhỏ giọng nói: "Tục ca, anh xác định là muốn đăng ký? Vị Nhạc gia tam thiếu gia này danh tiếng không tốt đâu!"

Tục Nghiêu đang thưởng thức bút trí năng mà anh dùng lúc nãy: "Những điều cậu nói tôi đều biết, bất quá tôi vừa tiếp xúc với cậu ta, thấy biểu hiện cũng không giống với những gì chúng ta biết trước đó."

Yến Kiệt vẫn là không yên tâm, do dự nói: "Nhỡ tất cả đều là giả vờ thì sao? Trên mạng có rất nhiều video về cậu ta, cho anh xem cái này."

Yến Kiệt trực tiếp chỉ thị cho máy truyền tin tìm kiếm cái video kia, xong lựa chọn một góc người ngoài sẽ không nhìn thấy để phát video.

Video này hẳn được quay vào mùa thu, hơn nữa còn là được bí mật quay từ một bên. Nhạc Dao mặc áo da đen bó sát người, mặt tươi cười đem một nam sinh cao lớn lừa đến rừng cây, sau đó cho một đám người vây quanh nam sinh đấy đánh. Cuối cùng đem người ta đánh đến hộc máu, Nhạc Dao dẫm lên ngực người nọ nói câu gì đó rồi liền bỏ đi.

Tục Nghiêu nhìn video dừng lại ở thời điểm Nhạc Dao nhìn về phía người kia cười lạnh, nhất thời không nói chuyện. Hắn hiểu khẩu ngữ, hắn biết Nhạc Dao hẳn là nói: "Lần sau dám tùy tiện nhắc đến bố mày thì coi chừng bố mày xé nát cái miệng mày!"

Yến Kiệt: "Em đã xác định cái video này không có nội dung nào bị làm giả. Sau đó, em cũng biết được là nam sinh bị đánh chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm với bạn cùng lớp, thuận miệng nói Nhạc Dao có gen tốt như vậy, khẳng định sẽ sinh đẻ tốt. Đương nhiên nghị luận sau lưng người khác là không tốt, nhưng mà nam sinh kia phải nằm viện tận ba tháng. Tục ca, anh đem một người như vậy về nhà, liệu có đáng tin không?

Tục Nghiêu tắt video, trong đầu hồi tưởng một chút đoạn đối thoại ngày hôm nay cùng Nhạc Dao, hơi hơi híp mắt nói: "Cậu ta mới hai mươi tuổi, nếu lòng dạ thâm sâu khó lường như vậy thì tôi đây lại càng phải tìm hiểu kỹ hơn. Yên tâm, nếu thật sự có vấn đề, tôi sẽ tự dạy dỗ cậu ta cách làm người."

Yến Kiệt vô lực nói: "Nhưng anh cũng biết có người động tay động chân với thông tin hôn phối của anh mà. Lỡ như..."

Tục Nghiêu lạnh lùng liếc Yến Kiệt.

Yến Kiệt lập tức ngậm mồm. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đá cửa.

Nhạc Dao vốn là muốn gõ cửa, nhưng gõ cửa lại quá mức lễ phép, không giống tính cách của nguyên chủ tí nào. Nếu là nguyên chủ, khẳng định sẽ trực tiếp đạp cửa mà vào. Nhưng hắn không có lá gan kia, chỉ đạp cửa biểu hiện chút ương ngạch, nhưng lại không bạo lực đến nỗi đá bay...

Tục Nghiêu đi tới mở cửa: "Làm kiểm tra xong rồi?"

Nhạc Dao vừa thấy Tục Nghiêu đứng đó như một bức tường to lớn liền theo phản xạ mà đứng thẳng người: "Dạ! Bọn họ nói nửa tiếng nữa mới có kết quả!"

Tục Nghiêu: "..." Nói chuyện thì nói thôi, cần gì căng thẳng như vậy?

Tục Nghiêu nghiêng người: "Vậy vào đây ngồi cùng nhau một lát?"

Nhạc Dao nghĩ nghĩ, nếu không trở lại được Trái Đất hơn 500 năm trước thì phải tiếp xúc với những người này trong thời gian dài, liền đồng ý. Mà hắn vừa vào chưa được bao lâu, Vương Hạo, người đã đi báo cáo với Nhạc Phỉ Sơn cũng đã trở lại. Mấy người tùy tiện trò chuyện, đa phần là nói về thời điểm trước đây Vương Hạo và Tục Nghiêu học ở học viện quân sự. Bọn họ không biết là cố ý hay vô tình, đều tránh đi vấn đề của Nhạc Dao, mà cứ như vậy, nửa tiếng trôi qua khá nhanh.

Một y tá trẻ lại đây nói: "Tục tướng quân, Nhạc tiên sinh, kết quả kiểm tra của hai người đã có, bác sĩ Hồ mời hai người qua một chuyến."

Tục Nghiêu vừa nghe liền biết khẳng định đã có vấn đề gì đó, nếu không bác sĩ sẽ tự mình đến nói cho hắn biết. Nếu không tới mà gọi y tá tới mời hắn và Nhạc Dao qua, chắc là việc không tiện nói cho người ngoài biết.

Nhạc Dao cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, liền cùng Tục Nghiêu vào văn phòng của bác sĩ. Ai ngờ họ vừa mới ngồi xuống, nam bác sĩ trung niên mập mạp liền nói: "Kết quả kiểm tra của hai người đã có, Tục tướng quân thật ra không có vấn đề gì cả, các số liệu đều thập phần ưu tú. Nhưng mà Nhạc tiên sinh lại có một chút chuyện. Số liệu OTR quá thấp."

Tục Nghiêu hỏi: "Số liệu OTR là gì?"

Bác sĩ nói: "Số liệu OTR là chỉ số khỏe mạnh của tuyến thể Omega. Chỉ số OTR của Nhạc tiên sinh đã thấp hơn 70% so với chỉ số khỏe mạnh tối thiểu. Thứ cho tôi mạo muội hỏi, Nhạc tiên sinh gần đây có phải đã dùng dược vật đặc thù gì không?"