Oán khí trên người Tục Nghiêu còn chưa tản đi hết, Nhạc Dao đã nghĩ ra hình phạt đêm nay dành cho hắn. Cậu làm bữa tối chiếu theo "Bữa cơm cuối cùng trong đời" cho Tục Nghiêu. Cậu làm cá hấp, bắp cải nhồi thịt, bông cải xanh xào tôm và rau trộn dưa chuột. Còn làm súp gà với ngô, và cắt đào thành nhiều miếng nhỏ, bày biện lên đĩa cùng dâu tây.
Bốn món, một canh cùng một đĩa hoa quả, ăn cùng cơm, màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ, quả thực vừa mỹ vị lại vừa dinh dưỡng! Tục Nghiêu càng cảm thấy cưới vợ nhỏ về đúng là đáng giá.
Yến Kiệt qua đây bàn công chuyện với Tục Nghiêu, nhìn thấy trên bàn có toàn món ăn tinh xảo, nhất thời thập phần nghi hoặc: "Tục ca, anh mua cơm từ nhà ăn sao?"
Tục Nghiêu nói: "Nhà ăn nào mà có đồ ăn ngon thế này? Đây đều là em trai Nhạc Dao nhà tôi làm đấy."
Yến Kiệt: "......" Anh nghiêm túc sao?
Nhạc Dao kỳ thật cũng biết Yến Kiệt không quá thích mình, nhưng mà người cũng đã tới rồi, có cơ hội cậu vẫn hi vọng có thể ở chung một cách hòa bình, liền nói: "Nếu không thì Yến Kiệt, anh cũng ở lại đây dùng bữa đi? Tay nghề của tôi cũng được lắm."
Yến Kiệt là một tên tham ăn, nếu không phải nghe Tục Nghiêu nói đây là đồ ăn Nhạc Dao làm thì còn lâu hắn mới đứng yên thế này, nhưng hắn vẫn luôn nghi ngờ Nhạc Dao nên lúc này cũng không tiện ăn. Nhưng hắn vừa định cự tuyệt, Tục Nghiêu đã nói: "Giờ chắc cậu cũng ăn cơm ở nhà ăn rồi, lại nói mấy món này còn không đủ cho mình tôi ăn đâu."
Nhạc Dao: "......" Anh còn có mặt mũi không hả!
Nhạc Dao lúng túng thay cho Yến Kiệt.
Yến Kiệt gian nan rời tầm mắt khỏi đồ ăn: "Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc có ý tốt, nhưng mà đúng là tôi đã ăn cơm rồi. Hai người cứ từ từ ăn đi, tôi còn có chút việc phải làm."
Chờ cửa vừa đóng lại, Nhạc Dao liền nói với Tục Nghiêu: "Anh cũng keo kiệt quá đi. Ăn một chút thôi cũng so đo cùng cấp dưới."
Tục Nghiêu: "Nếu là người khác làm, tôi khẳng định sẽ không so đo, nhưng đây lại là vợ tôi làm nha, sao có thể giống nhau được?"
Mặt Nhạc Dao nóng lên: "Hồi đi học anh có tham gia lớp học lời ngon tiếng ngọt không đấy? Lại nói anh một mình ăn hết được đống này?"
Tục Nghiêu cười: "Vậy em biết tôi có thể ăn hết thì còn giữ Yến Kiệt lại làm gì? Lần sau, trên bàn không có nhiều hơn 8 món thì không được giữ người thứ ba ở lại ăn cơm, biết chưa?"
Nhạc Dao nói: "Biết rồi, anh ăn nhanh đi."
Ăn xong thì nhanh đi tắm rửa đi ngủ đi!
Tục Nghiêu nào biết được suy nghĩ của Nhạc Dao, nhưng khi nhìn biểu tình của cậu, hắn vẫn thấy quái quái. Rõ ràng lúc vừa trở về còn tức giận như vậy, sao giờ đã lại tốt rồi?
Lượng cơm Nhạc Dao ăn cũng không lớn, ít nhất so với Tục Nghiêu còn kém xa, cho nên cậu ăn một lát là xong. Cậu ăn mấy miếng đào và dây tây để tráng miệng, rồi đi xử lí hai cành cây kia.
Dù sao cũng là đồ ngắt ở bên ngoài về, chưa xác định được trên đấy có sâu hay không, cho nên lúc mang về tạm thời vứt ở ngoài sân. Nhưng thứ này cần chà rửa, phơi khô, sau đó tách làm nhỏ.
Nhạc Dao nhanh chóng phát hiện mấy cành nhỏ cậu có thể tự bẻ xuống, không thì dùng kéo cắt cũng được. Nhưng mà mấy cái cành thô to kia thì có lẽ phải dùng đến rìu hoặc cưa, bằng không thì chịu chết.
"Thủ trưởng, trong nhà có rìu hoặc cưa không?" Nhạc Dao hét lớn vào trong nhà.
"......." Trong phòng không có người lên tiếng.
"Cái đồ ác ôn chết tiệt!" Nhạc Dao lại hướng sang sân bên cạnh kêu: "Chú Minh, chú có ở nhà không?"
"Có việc gì sao cậu Tiểu Nhạc?"
"Ở nhà chú có lưỡi cưa hay rìu không? Nếu tiện thì cho cháu mượn một lát."
"Có, cậu đợi chút." Chú Minh về nhà, nhanh chóng đem cho Nhạc Dao một cái rìu. Chú thấy Nhạc Dao vật lộn với mấy cành cây, hỏi: "Cậu đang định làm gì vậy?"
"Tùy tiện làm mấy món đồ chơi ấy mà chú." Nhạc Dao nói: "Cảm ơn chú Minh."
Chú Minh không nói gì nữa, nhưng lúc Nhạc Dao nhận lấy cây rìu, đm, thứ này so với tưởng tượng của cậu còn nặng hơn nhiều. Cậu vung vài cái mà chả chặt được bao nhiêu, còn tự làm bản thân mệt như chó. Tuy rằng lúc này mặt trời đã lặn, nhiệt độ chỉ còn 31 đến 32 độ, cậu vẫn lăn lộn ra một thân mồ hôi đầm đìa. Hơn nữa vì xưa nay chưa từng dùng thứ này nên không biết dùng lực thế nào.
Tục Nghiêu ăn xong đi ra cửa thì phát hiện Nhạc Dao đã mệt đến thở không ra hơi. Kỳ thật bản chất công việc này không có nặng nhọc như vậy, nhưng làm dưới cái tiết trời oi bức này thì lại khác. Hắn thật sự nhìn không nổi nữa, đi xuống đè lại cái tay đang cầm rìu của Nhạc Dao, cẩn thận cầm lấy rìu: "Nói, muốn chặt nó như thế nào?"
Nhạc Dao: "Cứ chém nó thành một đoạn tầm 20 cm là được."
Còn phải bỏ vào trong đầu bếp trí năng cho nên không thể quá lớn được, nếu không sẽ không nhét vừa.
Tục Nghiêu hất cằm về phía nhà: "Đi, lấy hộ tôi điếu thuốc ở trên bàn."
Nhạc Dao thấy hắn định giúp một tay, liền chạy vào nhà lấy điếu thuốc, còn tốt bụng giúp hắn châm lửa.
Tục Nghiêu xoa nhẹ đầu Nhạc Dao: "Bên ngoài nóng, vào trong chờ đi."
Nhạc Dao cảm thấy hơi nóng, bèn vào nhà lấy xoài ăn. Lần trước quả xoài rơi xuống đất, chỗ bị đập xuống đã bị dập, nhưng mà quả xoài này rất lớn, cho nên những chỗ còn lại vẫn hoàn hảo, cậu chuẩn bị làm kem tươi vị xoài, ăn vừa vặn có thể giải nhiệt.
Nhạc Dao gọt xoài, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài. Cậu có thể thấy được Tục Nghiêu đang bận rộn. Tục Nghiêu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng cùng một cái quần vải lanh mỏng màu xanh đậm. Mỗi một động tác vung rìu của hắn đều thập phần lưu loát, chỉ cần rìu bổ xuống, thân gỗ kia dù to đến đâu, cũng bị chém thành các đoạn dài 20 cm.
Con người đều có tâm lí ngưỡng mộ kẻ mạnh, lúc này ngay cả Nhạc Dao cũng không thể phủ nhận, người đàn ông này hấp dẫn chết người! Mỗi khi hắn vung rìu, từng thớ cơ bắp đều căng chặt, nhìn rất rắn chắc và mạnh mẽ, mồ hôi chảy dài trên trán khiến làn da màu mật của hắn càng thêm gợi cảm.
Chỉ lát sau, dường như Tục Nghiêu cũng cảm thấy hơi nóng, liền cởi phăng áo ra. Hắn tùy ý mà ném nó sang một bên, đứng thẳng người hút điếu thuốc, rồi lại đổi một cành cây khác.
Nhạc Dao làm có khi mất cả ngày cũng không xong mà người ta chỉ làm một lúc đã gần xong hết rồi!
Cậu lén lút bỏ nhiều xoài vào bát kem tươi lớn, nhỏ giọng nói: "Thấy anh vất vả như vậy, tôi cho anh nhiều phần ngon hơn đấy."
Tục Nghiêu không biết từ bao giờ đã vào nhà, đang đổi giày, hỏi: "Em đang lẩm bẩm cái gì thế?"
Nhạc Dao bị dọa nhảy dựng: "Tôi, tôi làm kem tươi vị xoài, anh ăn không?"
Tục Nghiêu: "Đợi tôi đi rửa tay."
Không lâu sau, hai người ngồi trước cửa, vừa ăn kem vừa nói chuyện phiếm. Bát của Tục Nghiêu là bát lớn, còn của Nhạc Dao là bát nhỏ. Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu: "Quân đội của anh về sau sẽ đóng quân ở đây thật lâu sao?"
Tục Nghiêu: "Khó mà nói được. Nhưng mà khả năng là như thế, sao vậy?" Tục Nghiêu quay đầu: "Có phải em cảm thấy sống ở đây không tốt không?"
Nhạc Dao lắc đầu: "Không có, tôi rất thích nơi này. Tuy rằng rất nóng nhưng tốt hơn các tinh cầu khác nhiều."
Dù sao đây cũng là quê hương của cậu. Hơn nữa nơi này không có bạch liên hoa và trà xanh đáng ghét.
Tục Nghiêu vốn muốn tìm ra sự giả dối trong ánh mắt của Nhạc Dao nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành, những lời nói của nhóc con này đều là thật. Tuy rằng không rõ lắm tại sao Nhạc Dao lại suy nghĩ như vậy, nhưng khó lắm mới tìm được người có cùng suy nghĩ với mình, trong lòng Tục Nghiêu cảm thấy vui vẻ.
Tục Nghiêu chỉ cần cắn mấy ngụm đã ăn xong, lúc sau còn múc hơn phân nửa bát của Nhạc Dao sang bát của mình. Nhạc Dao vốn đang suy tư xa xăm, bỗng pháp hiện bát của mình tự nhiên nhẹ đi, cúi đầu nhìn, đm! Chỉ còn mấy miếng xoài, kem đâu hết rồi?!
"Anh ăn không đủ thì trong phòng bếp vẫn còn, cướp của tôi làm gì hả?!" Nhạc Dao gắt gao che bát nhỏ lại, tha thiết muốn các anh em quỷ nhảy disco xập xình trên lưng Tục Nghiêu!!!
"Em là Omega, ăn lạnh nhiều không tốt." Tục Nghiêu mặt không đỏ, tim không đập mà nói, sau đó trở về phòng.
"Vậy anh múc kem đi là được rồi, sao còn lấy cả xoài của tôi?!" Nhạc Dao hùng hổ đi vào, Tục Nghiêu lại đi vào phòng tắm, cậu không nhịn được mà vỗ cửa rầm rầm: "Anh là cái đồ tham ăn!!!"
Trong phòng tắm truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nào đó.
Nhạc Dao lười so đo cùng hắn, ở trong bếp nghiên cứu công năng của đầu bếp trí năng. Chờ đến khi cậu hiểu sơ sơ, Tục Nghiêu cũng đã tắm xong, hơn nữa còn có oán khí quấn thân nên hắn đi ngủ rất sớm.
Nhạc Dao nghĩ nghĩ, vẫn là tạm buông tha cho Tục Nghiêu. Lúc cậu ngủ có thể cảm giác được, Tục Nghiêu ngủ rất là thống khổ, dường như là mơ thấy ác mộng, vậy đã là đủ thảm rồi. Bất quá nghĩ đến việc này, cậu lại càng thêm tò mò rốt cuộc Tục Nghiêu đã đi làm gì vậy.
Ngày hôm sau, sắc trời cũng không tệ lắm, không có oi bức như mấy ngày trước, chính là lúc sáng sớm Nhạc Dao mới rời giường chưa được bao lâu, Tục Nghiêu đã có chuyện gấp gì đó nên vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
"Bữa sáng anh không ăn à?" Nhạc Dao ở phía sau hỏi.
"Em ăn trước đi, đừng chờ tôi." Nhạc Dao vừa nghe thấy từ "tôi", đã không còn thấy bóng dáng Tục Nghiêu đâu nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn vội vã như vậy, đáng tiếc là trời đã sáng, cậu cũng không thể gọi các anh em quỷ đến đi theo xem được. Cậu đơn giản cầm mấy cành cây bỏ vào trong bụng của đầu bếp trí năng, sau đó chọn chế độ rang. Lúc sau đi sang hỏi chú Minh: "Chú Minh, chú có mã truyền tin của siêu thị kia không? Cháu muốn hỏi chủ tiệm xem có bán gạo nếp không."
Chú Minh nói: "Cái này thì chắc là không có. Nếu cậu muốn mua gia vị hay gạo gì đó thì phải đến nhà ăn. Những thứ như thế chỉ có nhà ăn cung cấp thôi, siêu thị không có bán đâu. Bên khu sinh hoạt này vẫn luôn tương đối thiếu thốn."
Nhạc Dao tới sư đoàn Phi Lang mấy ngày rồi vẫn chưa có đến nhà ăn lần nào, nghe chú Minh nói vậy cậu rất muốn đi xem. Cậu hỏi: "Vậy chú Minh lần sau đến nhà ăn có thể gọi cháu đi cùng không? Cháu muốn mua một số thứ."
Chú Minh nói: "Cậu muốn mua gì thì ghi một danh sách ra, tôi sẽ giúp cậu mua về đây. Trong nhà ăn có rất nhiều người, các đầu bếp sợ là không giúp được. Hoặc là nếu cậu không vội thì qua bữa sáng tôi dẫn cậu đến."
Nhạc Dao nghĩ nghĩ về tình huống của mình, xuất hiện ở nơi có nhiều Alpha đúng là không thích hợp lắm, liền nói: "Vậy cháu đi viết một cái danh sách, phiền toái chú Minh rồi."
Nhạc Dao không chỉ viết gạo nếp, còn biết sữa bò, trứng gà, bơ và một số thứ khác cần dùng để làm điểm tâm. Lúc sau cậu đưa đơn cho chú Minh rồi chuyển cho chú một số tiền.
Chú Minh không nói gì, sáng sớm đi ăn sáng rồi mua tất cả đồ Nhạc Dao nhờ, trừ một số hương liệu đặc thù.
Như hồi hương thì có, còn đàn hương thì lại không.
Nhạc Dao lúc viết thật ra chỉ là muốn thử vận may mà thôi, không có cũng không sao. Cậu cảm tạ chú Minh, thấy tâm tình chú Minh có vẻ không được tốt lắm, liền hỏi: "Chú Minh, sư đoàn có chuyện gì xảy ra sao? Cháu thấy buổi sáng thủ trưởng rời đi rất vội vàng."
Chú Minh nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là có người trong lúc làm nhiệm vụ không may bị thương, đây cũng là chuyện bình thường thôi. Cậu đừng lo."
Nhạc Dao "ồ" một tiếng, trở về phòng ngâm gạo nếp, một lòng tập trung làm nhang.
Ước chừng khoảng sau một tiếng rưỡi, đầu bếp trí năng đã rang cành cây thành bột, Nhạc Dao nhìn thử có vẻ ổn. Vì thế cậu rửa sạch gạo nếp, rang thành bột rồi giã thật mịn ---- bởi vì không có keo nên cậu phải dùng chính bột gạo nếp của mình.
Cậu tìm một cái nồi điện nhỏ, đổ bột gạo nếp vào hòa với nước, rồi vặn lửa mức nhỏ nhất.
Chờ keo gạo nếp nấu xong, cậu lấy một cái bát nhỏ, sau đó cho bột cây gỗ cùng bột thì là vào, khuấy đều. Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn nên không có hương liệu phù hợp, chỉ có thể dùng tạm thì là. Trước phải xem có làm được gì không rồi nói tiếp.
Sau khi Nhạc Dao cho bột gỗ cùng bột thì là vào, trộn không được nữa thì lấy tay nhào nặn. Cậu nhào như nhào bột mì rồi để ở chỗ thoáng khí hong khô.
Chờ đến tối, bật lửa đốt nhang thủ công, khắp phòng lan tỏa mùi cháy khét.
Tác giả có lời muốn nói:
Tục Nghiêu: Vợ nhỏ, em đang nướng thịt sao?
Nhạc Dao: Ngừi ta đang đốt nhang!
Tục Nghiêu: Nhang? Đây rõ ràng là cục phân...
Nhạc Dao: #W%#¥%¥#&