Rau đã hái rồi cũng không thể trả lại, Nhạc Dao đành phải tiếp nhận ý tốt của chú Minh, trước mượn chú một ít tiền để trả. Chỉ là khi cậu cầm đống rau này về thì sắc mặt còn đen hơn cả túi cà tím đang cầm trong tay.
Chú Minh muốn nói lại thôi, đi tới của nhà cùng Nhạc Dao: "Cậu đừng để trong lòng, có chuyện gì thì đợi thủ trưởng về rồi nói. Chắc chắn ngài ấy sẽ có biện pháp."
Nhạc Dao nghĩ thầm trong lòng hắn về thì nợ vẫn là nợ. Nhưng nghĩ thế thôi, cậu vẫn gật gật đầu, ỉu xìu nói: "Hôm nay làm phiền chú Minh rồi, cháu về trước đây."
Chú Minh: "Cậu có chuyện gì thì cứ gọi tôi."
Nhạc Dao vẫy vẫy tay, đóng cửa lại rồi bắt đầu đi rửa rau. Sau khi bỏ hết cuống của cà tím, cậu cắt đôi chia thành hai nửa rồi lấy miếng thịt trong tủ ra rã đông. Cậu không biết chính xác khi nào Tục Nghiêu sẽ về nên không vội xào ngay. Cậu đứng lột vỏ tỏi xong thì do dự không biết có nên báo cho Tục Nghiêu biết hay không, nhưng khi cậu nâng cổ tay lên thì lại gọi cho Nhạc Phỉ Sơn.
"Nhạc Dao?" Nhạc Phỉ Sơn bên kia nhanh chóng nghe, "Thật khó tin, mày còn nhớ gọi điện cho người bố này sao?"
"Con tại sao lại không thể gọi điện cho ba? Con chỉ muốn hỏi mấy ngày nay ba thế nào rồi thôi?"
"....Cũng bình thường." Nhạc Phỉ Sơn dường như có chút ngoài ý muốn, xong lại thở dài: "Mẹ của con hôm qua vừa bị ngã từ ban công, giờ đang phải nằm viện. Còn con thì sao? Đến Hoa Hạ tinh chưa? Đã quen sống ở đấy chưa?"
"Con, con cũng bình thường. Chính là bên này giá cả rất cao, ba xem có thể hay không..." Nhạc Dao cắn răng, căng thẳng nói: "Ba có thể chuyển cho con 300 vạn không? Nếu 300 vạn không được thì 230 vạn cũng được."
"Nhạc Dao!" Nhạc Phỉ Sơn đột nhiên hét lớn một tiếng, làm Nhạc Dao sợ nhảy dựng, "Mày có chuyện mới tìm đến tao phải không? Tao nói mẹ mày nằm viện thì mày không quan tâm, mở miệng ra là đòi tiền! Mày nói xem mày có còn là con người không?!"
"Con hứa lần này sẽ là lần cuối cùng!" Nhạc Dao nói: "Đây là tiền con mượn ba tháng trước, nếu không trả sẽ ảnh hưởng đến tín dụng, sau này con sẽ không thể ngồi phi thuyền được nữa, ba giúp con lần này đi ba."
"Giúp cái rắm! Lần nào mày cũng bảo là lần cuối, giờ đã là lần cuối thứ mấy rồi?! Đây đều là thói hư do mẹ mày dưỡng ra!" Nhạc Phỉ Sơn nói: "Không có tiền! Tự đi mà giải quyết vấn đề mày gây ra đi!"
"Tít tít tít..."
Nhạc Phỉ Sơn trực tiếp cúp máy.
Lúc Tục Nghiêu đi làm về liền nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên trong phòng, chỉ là lần này âm thanh kia có chút nặng nề hơn. Hắn mở cửa vào thì thấy Nhạc Dao đang cầm dao chặt thịt, tư thế kia nào phải muốn chặt thịt, mà là muốn gϊếŧ người.
Vậy mà không phát hiện hắn đã trở về? Tính cảnh giác thật kém.
Tục Nghiêu cởϊ áσ ngoài rồi tùy tiện ném lên ghế, lặng lẽ đi đến sau lưng Nhạc Dao, đột nhiên đè lại một tay đang cầm dao của cậu, còn bịt kín mắt của Nhạc Dao lại. Hắn đè thấp âm thanh, ngữ khí hung ác nói: "Không được nhúc nhích! Cướp đây!"
Một hơi thở ấm nóng phả vào cổ lập tức khiến Nhạc Dao hoảng sợ, toàn thân cứng đờ. Nhưng vừa ngửi thấy hương vị của Tục Nghiêu, cậu lại thoáng thả lỏng thân thể. Cậu rút dao ra, đổi từ chặt thành thái, hầm hừ nói: "Cướp đi! Cướp xong anh có thể kế thừa khối tài sản kếch xù của tôi!"
Ngon làm đi!
Lúc Tục Nghiêu liên lạc với chú Minh đã biết Nhạc Dao hôm nay đi mua rau không trả nổi 110 đồng. Sau đó hắn lại tra xét tài khoản của cậu một phen, mới phát hiện hóa ra tài khoản tên nhóc này thiếu nợ.
Chậc, thật đáng thương.
Tục Nghiêu ngửi mùi ở cổ Nhạc Dao: "Nhóc hẹp hòi, sao lại tức giận thành như vậy? Ai chọc cậu mất hứng?"
Nhạc Dao ngữ khí không tốt nói: "Tự tôi!"
Rõ ràng không phải cậu làm rồi cuối cùng vẫn tính lên đầu cậu. Nhạc Dao chỉ cần nghĩ đến con số 200 vạn đáng sợ kia liền muốn cầm dao chém chết chính mình.
Tục Nghiêu cười: "Cậu trước tiên nấu bữa tối đi, tôi đi tắm rửa một cái, có chuyện gì thì đợi tôi ra rồi nói."
Bận bịu cả ngày ở bên ngoài làm cơ thể đầy mồ hôi. Nhạc Dao cảm thấy áp lực trong không khí càng nặng nề hơn. Cậu gật gật đầu, sau đó chuyên tâm làm thịt ba chỉ. Tối nay ăn cà tím xào, thịt kho tàu đậu hũ, còn có cà chua trộn đường. Đây đều là cơm nhà bình thường thôi nhưng cậu làm rất dụng tâm.
Còn có thể không dụng tâm sao? Đây đều là đồ mượn tiền của chú Minh mua đấy!
Nhạc Dao ức muốn chết, cậu đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để kiếm được 200 vạn! 200 vạn ở nơi này cũng khá giống ở trên địa cầu, nhà bình thường muốn kiếm được số tiền này cũng phải làm mấy năm, thậm chí còn lâu hơn, cậu lại chỉ có nửa tháng để kiếm, làm sao có thể?
Bỏ đồ ăn vào nồi rồi nêm gia vị, Nhạc Dao buồn phiền đi nhặt quần áo mà Tục Nghiêu tiện tay ném trên mặt đất, bao gồm cả cái quần sáng nay bị cậu đạp đạp lên. Tâm cậu đang phiền, nhìn thấy đống hỗn loạn trong phòng càng không chịu nổi, đem tất cả chất đống đến trước cửa nhà tắm.
Tục Nghiêu vừa tắm xong, đi ra vừa vặn nhìn thấy, hỏi Nhạc Dao: "Tại sao lại chất thành đống thế này?"
Nhạc Dao nói: "Không biết trong túi anh còn gì không, anh kiểm tra đi."
Tục Nghiêu hơi kinh ngạc: "Cậu giúp tôi giặt?"
Nhạc Dao vẻ mặt buồn bực mà nói: "Chỉ giúp anh bỏ vào máy giặt thôi. Mặt khác, nãy tôi đi mua đồ ăn có nợ chú Minh 110 đồng, anh nếu tiện thì trả chú ấy hộ tôi."
Nói xong cậu lại đi vào nhà bếp, trong đầu nghĩ xem có nên mượn tiền tên Tục Nghiêu này không.
Trong vòng mười lăm ngày không trả sẽ ảnh hưởng đến tín dụng, sau này bất luận là lên phi thuyền hay mua vật phẩm quý giá, làm giấy chứng nhận linh tinh đều sẽ rất phiền toái. Thế nhưng chuyện vay tiền thì...cậu lớn như vậy rồi còn chưa từng vay tiền ai bao giờ.
Nhạc Dao bê tất cả món đặt lên bàn, lúc ăn có chút thất thần. Cậu cắn có mấy miếng đậu mà ăn mãi không xong. Ngược lại Tục Nghiêu lại ăn uống rất thỏa thích, chỉ trong chớp mắt nửa đĩa cà tím đã không cánh mà bay.
Tục sư trưởng dùng tốc độ ăn của mình để biểu đạt sự công nhận tài nấu nướng của Nhạc Dao. Hắn ăn xong rồi buông đũa: "Lần sau làm nhiều hơn đi, ăn chưa no."
Nhiều thịt như vậy mà vẫn chưa ăn no?! Đồ thùng cơm không đáy!!
Nhạc Dao nhìn mâm cơm chỉ còn nửa đĩa cà tím, ngậm đũa suy nghĩ nói: "Làm nhiều hơn cũng được thôi, nhưng mà để công bằng thì tôi nấu còn anh chi tiền mua."
Tục Nghiêu vui vẻ nói: "Không thành vấn đề. Lát tôi sẽ chuyển tiền phí sinh hoạt cho cậu."
Nhạc Dao gật gật đầu, muốn mượn tiền mà mãi không nói ra được. Cậu ăn nốt nửa chén cà tím kia, đơn giản dọn dẹp bàn rồi đem quần áo của Tục Nghiêu bỏ vào máy giặt.
Tục Nghiêu ăn chỉ mới no tám phần, ngồi trên sô pha nhìn vợ nhỏ đi tới đi lui, trong lòng thấy vui vẻ. Hắn cầm máy truyền tin suy nghĩ bao giờ Nhạc Dao sẽ mượn tiền hắn. Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy cậu đề cập đến vấn đề này, liền chú ý đến thùng giấy ở gần đấy.
Đó là một ngôi nhà sặc sỡ màu sắc, bị Nhạc Dao đặt ở góc, lúc đầu hắn cũng không nhìn đến.
"Nhạc Dao Dao, cậu muốn nuôi chó à?" Tục Nghiêu nói: "Đây là cái gì vậy?"
"Nuôi chó?" Tiền nuôi chính mình còn không có thì lấy đâu ra mà nuôi chó? Nhạc Dao đến gần một chút mới hiểu Tục Nghiêu đang nói về cái gì, khóe miệng giật giật: "Đây không phải ổ chó!" May Kỷ Phong Vũ không ở đây, bằng không hôm nay anh không chỉ bị xe cán qua đâu!
"Không phải ổ chó? Thế là cái gì?" Tục Nghiêu hỏi: "Ổ mèo?"
"Đều không phải." Nhạc Dao nói: "Cái này là...À, anh có thể gọi nó là phòng phiền não. Tôi chỉ cần đem tất cả phiền não cất vào đây, sau đó đem đi thiêu là sẽ không còn buồn nữa!"
"Đúng không? Thần kì như vậy sao?" Giọng Tục Nghiêu như đang dỗ dành con nít.
"Đương nhiên rồi!" Nhạc Dao tiếp tục nói bừa, vì để hợp lí hóa lí do đi thiêu biệt thự cho bạn tốt thì cậu chỉ còn cách liều mạng, "Nhưng mà tôi vẫn không biết nên đem thiêu ở đâu, anh có thể gợi ý cho tôi một nơi thích hợp được không?"
Tục Nghiêu khoanh hai tay trước ngực xem xét một lát, thấy trong mắt Nhạc Dao không tự chủ được có tia lấy lòng giống như bé thỏ con muốn xin củ cà rốt trong tay sói bự, ma xui quỷ khiến xoa đầu Nhạc Dao một cái: "Đợi tôi, tôi thay quần áo rồi sẽ đưa cậu đi ra ngoài."
Nhạc Dao cuối cũng cũng nở nụ cười từ lúc về đến giờ: "Được."
Tục Nghiêu từ trong tủ lấy ra một bộ thường phục, thấy Nhạc Dao còn đang tha thiết nhìn mình, không khỏi cười hỏi: "Còn không đi ra? Cậu muốn đo con cá hôm qua không ăn được dài bao nhiêu sao?"
Nhạc Dao hiểu Tục Nghiêu đang nói về cái gì, lỗ tai nháy mắt lại hồng hồng, ôm thùng giấy chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chờ lúc Tục Nghiêu thay quần áo xong thì phi hành khí đã dừng ở trong sân. Chú Minh cùng Yến Kiệt nghe được âm thanh liền đi ra, chú Minh hỏi: "Thủ trưởng, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
Tục Nghiêu ngậm điếu thuốc ở trong miệng, cười nói: "Ừ, đưa vợ nhỏ đi dạo."
Chú Minh: "......"
Yến Kiệt: "......"
Nhạc Dao ôm "phòng phiền não" lên phi hành khí, ở trong lòng lặp lại nhiều lần: Không tức giận! Tui mới không tức giận!
Tục Nghiêu ngồi vào trong, cửa khoang đóng lại, phi hành phí chậm rãi bay lên.
Nhạc Dao cũng không biết Tục Nghiêu muốn đưa cậu đi nơi nào, cậu liền ôm "biệt thự" nhìn ra cửa sổ xem. Lúc này ở bên ngoài rất tối, ra khỏi khu sinh hoạt hầu như không còn lại tí ánh sáng nào. Phi hành khí chậm rãi tăng tốc, Tục Nghiêu chỉ vào một điểm nào đó trên bản đồ, Nhạc Dao nhìn nơi đó có vẻ là bờ biển nào đó.
Trên thực tế đúng là bờ biển. Tục Nghiêu dẫn Nhạc Dao đi xuống, phi hành khí lập tức chiếu sáng nơi này. Nhạc Dao nhìn dưới chân là một bãi cát, xa xa là một khu rừng nhỏ. Nhưng bởi vì quá xa, ánh sáng chiếu không tới nên không nhìn rõ được. Giờ phút này từng cơn sóng đang từng đợt từng đợt đánh vào bờ, phát ra âm thanh "ào ào".
Tục Nghiêu nói: "Đốt đi."
Nhạc Dao hỏi: "Anh có thể cho tôi mượn cái bật lửa không?"
Cậu có mang máy tạo lửa nhưng nhìn thấy cái bật lửa mà Tục Nghiêu dùng còn mạnh hơn nhiều.
Tục Nghiêu rất vui vẻ đưa bật lửa cho Nhạc Dao, cậu nhận lấy nó rồi đem biệt thự đến gần biển hơn, ngồi xổm xuống bắt đầu viết cái gì đó trên cát.
Tục Nghiêu tò mò, cũng đi qua nhìn, nhưng thứ mà Nhạc Dao viết hắn lại không hiểu được. Nhìn có vẻ giống ký tự nhưng ở bên ngoài lại có hình gì đó? Nhìn riết thấy giống mấy cọng mì tôm.
Nhạc Dao viết rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã viết xong ngày sinh tháng đẻ cùng nơi nhận của Kỷ Phong Vũ. Ai nhìn vào phù văn đều sẽ hoang mang không hiểu. Vẽ xong thì cậu lấy bật lửa ra, đốt biệt thự, không lâu sau, gió thổi, biệt thự cháy không còn gì cả.
Tục Nghiêu hỏi: "Vậy là xong rồi?"
Nhạc Dao gật đầu: "Ừm! Vậy là xong rồi."
Cùng lúc ở, ở một nghĩa địa cách đó 650 km, Kỷ Phong Vũ đột nhiên nhận được một căn biệt thự đến từ dương gian. Dương gian từ rất lâu rồi chưa có ai đốt thứ gì cho họ cả, đột nhiên có một cái biệt thự xuất hiện, quỷ hàng xóm đều chạy tới vây xem.
Bọn họ phát hiện biệt thự này rất lợi hại, tổng cộng có ba tầng, bên ngoài tầng thứ nhất có một thùng mì tôm, bên cạnh viết: Vừa thơm vừa giòn, ngon tới cọng cuối cùng!
Bên trên là một cái dao cạo râu, bên cạnh viết: Cạo sạch đến một sợi lông cũng không còn!
Trên dao cạo là dầu gội đầu, trên đó viết: Trị gàu, dưỡng tóc, chỉ trong một bước!
Ở trên lại càng vi diệu hơn, bên trái là kẹo que, trên đó viết: Liếʍ liếʍ liếʍ, ngọt ngọt ngọt!
Bên phải là áo mưa, bên cạnh viết: Trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ không khoảng cách, mang đến cho bạn sự an toàn và sung sướиɠ tột đỉnh!
Kỷ Phong Vũ: "......"
Giờ phút này Kỷ Phong Vũ có thể chắc chắn, Nhạc Dao cmn chính là anh-em-ruột-cùng-cha-khác-ông-nội của mình!