Chương 12: Nợ ngập đầu

Sáng sớm, trong nhà Tục sư trưởng lại vang lên tiếng "keng keng cạch cạch", Nhạc Dao lại lần nữa chiếm lĩnh phòng bếp.

Cậu đang làm bữa sáng. Xét thấy hôm qua Tục Nghiêu còn chưa ăn no, cậu quyết định hôm nay sẽ làm nhiều hơn một chút, bởi vì cậu còn có việc muốn nhờ vả tên khốn nạn Tục Nghiêu này. Trực giác nói cho cậu biết loại người như Tục Nghiêu nếu không vuốt lông thì sẽ không kiếm được ngon ngọt gì từ hắn đâu.

6 giờ rưỡi, vốn là thời gian mà Tục Nghiêu thường có mặt ở nhà ăn, nhưng hôm nay hắn lại không đi. Hắn ngửi được mùi cháo hải sản và bánh nhân rau, đứng ở góc bếp nhìn Nhạc Dao bận rộn.

Hắn từ hồi bảy tuổi đến giờ chưa bao giờ ngủ say như chết giống tối hôm qua, hơn nữa sáng dậy toàn thân hắn đều đau nhức cứ như là bị ai đó đánh, kì quái là trên người lại không có bất kì vết thương nào.

Hắn cảm thấy Nhạc Dao biết điều gì đó nhưng cậu một chữ cũng không nói.

Nhạc Dao múc cháo hải sản với thịt cua ra, còn chân chó múc cho Tục Nghiêu một bát lớn. Cậu cắt bánh nhân rau ra và bày lên đĩa, còn trộn thêm ít cà rốt và đậu phụng ăn kèm.

Đại nhân Tục Nghiêu ngồi xuống ghế: "Nói đi, ân cần như vậy, có phải tối qua đã làm chuyện gì xấu xa không hả?"

Nhạc Dao căng da đầu nói: "Không hề nha, tôi có thể làm chuyện gì xấu chứ? Tôi chẳng qua là chỉ muốn hỏi anh một chút, nếu tôi mua hàng trên mạng gửi từ hành tinh Tarot đến đây thì phải viết địa chỉ như thế nào?"

"Cậu muốn mua cái gì?"

"Chỉ là chút giấy với keo dán ấy mà, tôi thích làm đồ thủ công lắm." Làm nhà ở cho bạn thân cũng là làm đồ thủ công nha, Nhạc Dao rất tự tin nói: "Lần trước tôi làm khủng long nhỏ cầm chuông không phải anh cũng thấy rồi sao?"

"Tôi đây kiến nghị cậu nên xem phí ship trước, xác định có thể trả được thì lại đến tìm tôi."

"Phí ship?" Nhạc Dao nói xong thấy Tục Nghiêu không để ý đến mình thì nhanh chóng ăn sạch bữa sáng rồi đi nghiên cứu phí ship.

Tối qua cậu chỉ muốn mua vật liệu, với lại cũng chưa xác định được địa chỉ nên không để ý đến vấn đề này. Hôm nay để ý kĩ mới biết phí vận chuyển tới Hoa Hạ tinh chia thành ba cấp bậc: lệ phí sơ cấp là 80 vạn, giới hạn trọng lượng 100kg, lệ phí trung cấp là 150 vạn, giới hạn 200kg, và lệ phí cao cấp là 220 vạn, giới hạn 300kg.

Nói cách khác là mặc kệ ngươi mua nhiều hay mua ít, một lần ít nhất phải trả 80 vạn tiền vận chuyển!

80 vạn!

Nhạc Dao cảm thấy giá cả này cũng không phải không hợp lí nhưng quan trọng là cậu là đỗ nghèo khỉ nha! Tài khoản hiện tại của cậu cũng chỉ có 110 vạn, nếu mua đồ còn dính phí vận chuyển thế kia, căn bản chả còn lại đồng nào! Nhưng cậu còn phải mua cống phẩm, không mua cống phẩm thì sẽ không gia trì bút phù được, không có bút phù thì vẽ bùa sẽ không được hiệu quả, mà hiệu quả của phù văn không đủ thì cậu sẽ không thể nào nuôi tiểu quỷ được!! Cha mẹ thì không đáng tin cậy, chồng trên danh nghĩa thì chả biết đáng tin hay không, nên cậu muốn nuôi tiểu quỷ để thay mình làm việc.

Tục Nghiêu đã ăn xong hơn phân nửa đồ ăn, quay đầu nhìn Nhạc Dao đang rầu rĩ nhìn máy truyền tin, đi qua tay chọt chọt trán Nhạc Dao: "Nghĩ gì thế?"

Nhạc Dao gạt tay hắn: "Không có gì."

Tục Nghiêu một bên thay quần áo, một bên mặt không đỏ, tim không đập nói: "Tối qua cậu làm việc vất vả mà tôi không thực hiện nghĩa vụ như một người chồng nên cậu buồn?"

Nhạc Dao trợn tròn mắt: "Đừng có đùa, ai vì cái này mà buồn chứ?!"

Tục Nghiêu cười: "Được, vậy đêm nay..."

Tim Nhạc Dao nhảy đến tận cổ họng: "Đêm nay cái gì?!"

Tục Nghiêu nói: "Đêm nay nấu sẵn cơm chờ tôi về."

Con mẹ nó, hù chết lão tử rồi!!!

Nhạc Dao thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi."

Tục Nghiêu nhìn thấy biểu cảm như tránh được một kiếp của Nhạc Dao, càng nhìn càng thấy thú vị. Hắn mặc chiếc áo chống nắng lớn lên rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn nói với Nhạc Dao: "Nơi này ban ngày rất nóng, cậu tốt nhất đừng chạy loạn. Nếu nhất định phải ra ngoài thì gọi chú Minh đi cùng. Ngoài ra..."

Nhạc Dao: "Ngoài ra cái gì?"

Tục Nghiêu không nói tiếp, chỉ trầm tư nhìn Nhạc Dao rồi rời đi.

Ghét nhất cái người chỉ nói một nửa đã bỏ đi!

Nhạc Dao tức giận nhìn cái quần bị người nào đó tùy tiện cởi ra vất ở trên sàn nhà, trực tiếp đạp lên nó.

Phí vận chuyển giữa các tinh cầu quá đắt, tạm thời trả không nổi, Nhạc Dao liền chờ Tục Nghiêu đi rồi qua tìm chú Minh. Cậu đeo một cái balo nhỏ trên lưng, mang theo máy truyền tin Tục Nghiêu đưa, mặc bộ đồ chống nắng đặc chế màu sặc sỡ rồi mở cửa nhưng không đóng lại, đứng trong sân hô to: "Chú Minh!"

Chú Minh không bao lâu đã đi ra: "Tiên sinh Tiểu Nhạc, cậu có việc gì sao?"

Nhạc Dao chống lại đợt nóng lao thẳng đến: "Cái cửa này cháu chỉ cần đóng lại là được ạ? Có cần chìa khóa hay gì không chú?"

Chú Minh nói: "Đúng vậy. Chốc quay lại Tục sư trưởng nhập dữ liệu sinh học của cậu vào là được. Cậu muốn ra ngoài sao?"

Nhạc Dao: "Cháu muốn đi mua một ít đồ, chú Minh có rảnh không?"

Chú Minh đáp: "Có thể, cậu đợi tôi một chút." Nói xong liền quay trở lại nhà.

Nhạc Dao đứng trong sân quan sát xung quanh. Nơi này giống như một thôn trang lớn, có rất nhiều nhà di động thông minh giống của Tục Nghiêu. Nhưng mà lúc này tựa hồ các nhà đều không có người, cửa nhà nào cũng đóng chặt, giống như hôm qua không có ai trở về.

"Chú Minh, nơi này mọi người thường không về nhà sao?" Nhạc Dao tùy tay chỉ vào một nhà trong số đó, hỏi chú Minh đang mặc bộ đồ chống nắng giống mình.

"Có lúc ở có lúc không. Có người thường ra ngoài trực, có thể đi mấy ngày mới về. Bất quá hiện tại phần lớn mọi người sẽ không ở nhà mà ở sân huấn luyện." chú Minh nói: "Cậu muốn mua gì thế?"

"Cháu muốn mua giấy với keo dán, để làm thủ công ấy mà bác. Còn muốn mua một ít quần áo cùng giày nữa."

Chú Minh vừa nghe cậu muốn mua quần áo với giày liền đưa Nhạc Dao đến cửa hàng lớn nhất ở đây. Cửa hàng này cách nhà Tục Nghiêu tầm 1 km, nhìn bên ngoài có vẻ là ba tòa nhà di động gộp lại thành, diện tích khá rộng, đồ đạc bên trong cũng rất nhiều.

Chủ tiệm là một tỷ tỷ beta xinh đẹp. Cô ấy thấy chú Minh đem theo người đến, cười một tiếng gọi "Chú Minh", rồi ánh mắt liền dừng lại trên người Nhạc Dao: "Vị này chính là..."

Chú Minh nói: "Đây chính là phu nhân thủ trưởng, tiên sinh Tiểu Nhạc, hôm qua mới cùng thủ trưởng đến đây. Cậu ấy muốn mua giấy và keo dán để làm thủ công."

Chủ tiệm đương nhiên là biết Nhạc Dao, cô giống những người ở đây đều không có ấn tượng tốt với Nhạc Dao. Bất quá nếu đã là thủ trưởng lựa chọn, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó, vì thế cô dù trong lòng không thích, cũng không thể hiện ra mặt, chỉ cười nói: "Ở đây không có giấy thủ công, chỉ có giấy ăn và giấy in. Còn keo dán thì ở đằng kia."

Nhạc Dao nói cảm ơn rồi đi ra nhìn, ngoại trừ băng keo thì không có gì dùng được. Tuy nhiên cũng có thể hiểu được, nơi này mỗi ngày cũng chỉ có huấn luyện hoặc là làm nhiệm vụ, làm gì có thời gian mà làm đồ thủ công. Nhưng mà giấy ăn và giấy in thì chắc chắn không dùng được, bởi vì nó quá mềm. Ngày trước cậu đã từng làm cho Kỷ Phong Vũ một cái biệt thự ba tầng, vừa dễ nhìn vừa rộng, lại còn nhiều màu sắc nữa.

Chú Minh thấy Nhạc Dao chỉ lấy hai cuộn băng keo thì hỏi: "Mấy cái khác đều không dùng được à?"

Nhạc Dao gật đầu, trong lúc vô ý cậu nhìn thấy ở trên quầy thu ngân có một cái thùng các tông đủ sắc màu, nhìn qua có vẻ là hộp đựng đồ ăn nhẹ, liền cầm băng keo đi qua hỏi chủ tiệm: "Xin hỏi cái hộp này có thể bán lại cho tôi không?"

Chủ tiệm ngạc nhiên: "Cái hộp này á?"

Nhạc Dao gật đầu: "Đúng. Nếu có càng nhiều thì càng tốt."

Chủ tiệm liếc nhìn chú Minh, tựa hồ phân vân không biết nên bán hay không.

Chú Minh nói: "Tiên sinh Tiểu Nhạc nếu muốn dùng thì cứ trực tiếp lấy là được, cái này không cần phải mua. Loại thùng các tông này chúng tôi đều tích góp lại rồi chờ thời điểm trở về tinh cầu thì bán cho trung tâm tái chế, cũng chả đáng bao đồng."

Nhạc Dao hỏi: "Vậy tiền bán được sẽ đi về đâu?"

Chú Minh nói: "Đương nhiên là về tay sư đoàn chúng ta rồi."

Nhạc Dao nói: "Vậy cứ tính tiền theo giá bán tái chế cho cháu đi, cháu không thể chiếm tiện nghi được."

Chủ yếu là không thể nợ ân tình của Tục Nghiêu, lỡ hắn muốn đòi gấp đôi thì hỏng. Tên kia chính là loại gian như cáo điển hình, cậu phải cẩn thận mới được.

Cuối cùng Nhạc Dao mua được chừng mười hộp, còn mua thêm được một cái kéo. Cậu có cảm giác thời điểm cậu cầm kéo trong tay, biểu cảm của chủ tiệm không được tốt lắm nhưng cậu vờ như không thấy.

Lúc trở về là chú Minh mở cửa cho cậu, cậu vào nhà rửa tay rồi bắt tay vào làm biệt thự cho Kỷ Phong Vũ. Cậu tự mình đo, cắt sau đó dán từng khối. Chờ đến khi hoàn thành xong, cậu đẩy biệt thự sang một bên, chuẩn bị đi làm bữa tối.

Hết cách rồi, quan tâm đến bạn quỷ cũng không thể quên thủ trưởng được, dù sao cậu có sống tốt được hay không còn phụ thuộc vào hắn.

"Chú Minh, chúng ta lấy rau ở đâu vậy?" Nhạc Dao vừa đi siêu thị mà vẫn không thấy rau, cậu đoán có lẽ còn chỗ nào đó như chợ bán thức ăn linh tinh, liền ra hỏi chú Minh một chút.

"Ở trong nhà kính làm lạnh." Chú Minh nói: "Hiện tại nhiệt độ quá cao, cho nên các loại thực phẩm đều sẽ được trồng ở đó, cậu muốn lấy rau gì?"

"Cháu có thể tự đi xem không?" Nhà kính làm lạnh đó! Cậu lớn đến chừng này rồi còn chưa từng được thấy thứ nào như vậy. Bất quá nếu giống như Tục Nghiêu từng nói nhiệt độ có thể lên đến 60 độ thì đúng là nên dùng đến, bằng không rau quả chết héo hết thì còn gì để ăn nữa?

Nhà kính làm lạnh ở giữa hai ngọn núi lớn và nhỏ, cũng chính là khu chỉ huy cùng khu dân cư sinh hoạt, cũng là một nhà kho ngụy trang. Theo như chú Minh nói, bên trong không chỉ trồng các loại rau dưa mà còn có cả một ít cây ăn quả linh tinh.

Nói tới đây Nhạc Dao cũng rất bất ngờ, nhiệt độ cao như vậy, thực vật ở trong đây lại không hề ít. Chúng có khả năng thích nghi với sự thay đổi của môi trường, cho nên đã không còn giống các cây bình thường nữa. Theo chú Minh thì ở đây có rất nhiều thực vật thân gỗ sẽ ngủ đông vào mùa hạ, đến mùa thu lại là lúc bắt đầu sinh trưởng tới mùa xuân năm sau, rồi lại bắt đầu một chu kì ngủ đông mới. Bởi vì nhà kính ở ngay gần trung tâm chỉ huy cho nên trên đường đi Nhạc Dao thường thấy một vài người lính. Những người lính ấy nhìn thấy chú Minh đều sẽ chào hỏi chú, Nhạc Dao phát hiện ra chú Minh ở đây rất có uy tín.

"Tới rồi, là nơi này đây." Chú Minh chỉ vào một cái nhà kính ngoài nhiều màu sắc thì không khác gì các nhà kính bình thường khác.

"Cháu có thể tùy ý hái sao?" Nhạc Dao đi vào thì thấy toàn là loại cậu từng gặp trên địa cầu, từng mảnh đất đủ màu xanh đỏ tím vàng, còn có một số loại cậu chưa từng thấy. Ở đây có hai nhân viên công tác, một người đang ghi chép, còn một người thì túc trực ở cửa.

"Có thể nhưng bất cứ ai hái rau ở đây đều phải trả tiền, cậu có thể xem qua giá cả một chút." Một dì beta nói.

"Vậy được, để cháu đi hái một lát rồi tính luôn. Cảm ơn dì." Nhạc Dao cầm rổ đi ra các luống rau, còn chú Minh đứng chờ ở cửa, nhìn có vẻ là muốn cùng dì Beta nói chuyện phiếm.

Nhạc Dao cũng không hỏi nhiều nữa, cậu vừa xem giá ở đây chỉ tầm mười mấy đồng một ký, liền tính toán lượng ăn vừa đủ, cũng không cần mua quá nhiều làm gì. Cậu nhìn thấy có cà tím thì hái 5 cân, sau đó lại hái một ít đậu que, lúc đi ngang qua luống cà chua thì lại hái ba quả. Chỉ có hai người, trong tủ lạnh lại còn nhiều thịt và hải sản, cậu cảm thấy như này là đủ rồi.

Nhạc Dao đem rổ rau đến bàn tính tiền: "Dì ơi, phiền dì tính tiền hộ cháu với ạ."

Dì Beta cười cười: "Được, cậu đợi một chút."

Có thể bình thường ít người dùng danh nghĩa cá nhân đến đây hái rau nên dì Beta tính toán không được nhanh lắm. Nhạc Dao cũng không vội, liền nghĩ lát phải đi đốt biệt thự cho Kỷ Phong Vũ ở biển mới được, như vậy sẽ ít người để ý.

Qua một lát, dì Beta nói: "Tổng cộng 110 đồng."

Nhạc Dao lấy máy truyền tin rồi quét mã QR, lúc này chỉ nghe thấy tiếng "tích tích tích tích", sau đó truyền đến tiếng nhắc nhở: "Thực xin lỗi, số dư của ngài không đủ, xin vui lòng kiểm tra lại số tiền trong tài khoản."

Nhạc Dao ngẩn người: "Không thể nào, buổi sáng vẫn còn mà." Hơn một trăm vạn đâu rồi, sao có thể một đồng cũng không còn như thế?!

Không tin nên Nhạc Dao thử lại, kết quả vẫn là lời nhắc nhở: "Thực xin lỗi, số dư của ngài không đủ, xin vui lòng kiểm tra lại số tiền trong tài khoản."

Chú Minh nói: "Có phải do tín hiệu không tốt không? Không thì để tôi trả cho."

Mẹ nó chứ, hóa ra ba tháng trước nguyên chủ vay tín dụng ba trăm vạn!!! Bây giờ đã đến kỳ trả nợ nên trừ hết sạch một trăm vạn trong tài khoản, cuối cùng cả vốn lẫn lãi vẫn còn nợ hai trăm vạn!!!

Còn để Dao Dao sống không hả?!