Chương 5

“Đúng vậy, đều đã qua……” Lão phu nhân nỉ non.

Ánh mắt Tô Lan dần ảm đạm.

Đi qua? Sao có thể không có gì……

Lão phu nhân xoa đầu nàng: “Hai ngày nữa là giao thừa, vốn là muốn vào cung, ngươi có thể không đi, đến lúc đó cáo ốm ở nhà.”

Tô Lan nhíu mày: “Không được, trong mắt người ngoài, cháu mới về kinh, nếu không đi dự tiệc giao thừa chẳng phải sẽ có người bắt được nhược điểm của Tô gia sao, huống chi, cháu cũng cần một cơ hội xuất hiện trước mặt mọi người, để mọi người biết Tô gia có một ngũ cô nương bệnh tật ốm yếu.”

Lão phu nhân không đồng ý: “Chính là vì sức khỏe yếu mới cáo ôm không đi, người khác không biết rõ, nhưng ngươi còn không biết sao, trong cung là nơi nào, suốt ngày tính toán hãm hại nhau, không phải ngươi cũng mất một cái mạng rồi sao?”

“Tổ mẫu.” Tô Lan kiên định nhìn bà: “Cháu trở về trước năm mới chính là vì yến hội lần này, đêm giao thừa cháu không thể không đi, người yên tâm, lần này cháu sẽ không làm gì cả.”

Lão phu nhân bắt được thiếu sót trong lời nói của nàng: “Vậy lần sau thì sao? Có phải ngươi còn muốn lẻn vào cung hay không?”

Tô Lan cười xấu hổ, không lên tiếng.

Cho nên nói vạch trần thân phận của mình trước mặt lão phu nhân là sáng suốt, ánh mắt lão phu nhân vừa đảo qua đã có thể biết được nàng đang nghĩ gì.

“Ngươi đó……” Lão phu nhân chọc vào đầu Tô Lan, tức giận nhưng cũng không có cách nào.

Nha đầu trước mặt này là ai? Từng là chủ mưu khiến hoàng đế đau đầu, một lão bà như bà có thể quản được nàng sao?

“Di tổ mẫu, yến hội là giả, chọn thái tử phi mới là thật có phải không?”

“Lời đồn mà thôi.” Vẻ mặt lão phu nhân nghiêm túc: “Nếu thật sự chọn thái tử phi, chỉ cần đích nữ các nhà tới là được, tội gì còn phải mất công gọi hết thứ nữ vào cung.”

Tô Lan gật đầu, lão phu nhân cũng nghĩ giống nàng, hoàng đế nhất định vẫn còn mục đích khác.

Lão phu nhân thở dài một hơi: “Chỉ là….. sau này ngươi nên tránh xa Thái tử, chớ có tới trêu chọc hắn.”

Hơi thở Tô Lan dần cứng lại, siết chặt tay phải: "Đương nhiên.”

“A Thanh, ngươi nói cho di tổ mẫu biết, ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện của Thái tử có thật không?”

“Di tổ mẫu!” Tô Lan đứng dậy: “Chuyện ba năm trước…… sau này đừng nhắc lại, người sẽ không muốn biết.”

Trong mắt Tô Lan hiện lên một tia đau xót, lại nhanh chóng che giấu.

“Được được, ta không nói là được.” Lão phu nhân im lặng thở dài.

Chuyện ba năm trước không đơn giản, toàn bộ triều đình cũng vì vậy mà náo loạn rất lâu, bá tánh oán hận, chẳng qua đến năm nay mới hoàn toàn lắng xuống.

Tô Lan không muốn tiếp tục nói đến chuyện này, đổi đề tài: “Tổ mẫu không muốn biết Tô Lan thật đang ở đâu sao?”

Sắc mặt lão phu nhân bình tĩnh, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ không lên được mặt bàn mà thôi, mặc kệ nàng. Mẫu thân nàng gây tội, nàng phải chịu cũng là đương nhiên, cũng đã mười mấy năm không gặp, sau này không gặp cũng không sao.”

“Chậc, di tổ mẫu, nếu hôm nay cháu chưa bại lộ thân phận, vậy chẳng phải không ai thương, không ai yêu sao.” Lấy tính cách chân thật của Tô Lan, chỉ sợ ở Tô phủ sống không nổi một năm.

Không đưa nàng về cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng.

“Ngươi, đứa nhỏ này.” Lão phu nhân tức giận liếc Tô Lan một cái, sau đó xoa mặt nàng, nghi ngờ nói: "Mặt của ngươi bị sao vậy? Là thuật dịch dung sao?”

Tô Lan véo mặt mình, cười: “Di tổ mẫu, đâu ra thuật dịch dung hoàn mỹ như vậy, đây chính là mặt cháu.”

“Này……” Lão phu nhân ngây người: “Trước đây ngươi không như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lão phu nhân nhìn nàng thật kỹ, cũng chỉ có thể dựa vào ánh mắt nàng nhìn ra khuôn mặt trước đây.

“Ba năm trước gặp được một vị thần y, là hắn đổi mặt cho cháu.”

Tô Lan không dám nói với lão phu nhân, lúc trước nàng bị thương quá nặng, đã hoàn toàn thay đổi, trở lại dáng vẻ ban đầu không dễ, nếu nàng muốn thay đổi thân phận trở về kinh thành, chỉ có thể dứt khoát đổi một khuôn mặt khác.

Lão phu nhân đỏ mắt: “Đứa nhỏ này, chịu khổ nhiều rồi….rốt cuộc là vì cái gì lại đáng để ngươi liều mạng như vậy.”

“Di tổ mẫu, đều đã qua rồi, không phải hiện tại cháu đã bình an đứng đây rồi sao?” Tô Lan an ủi bà: “Chẳng lẽ cháu đổi mặt thì không còn là cháu nữa?”

Lão phu nhân không để ý tới nàng.

Tô Lan cợt nhả nói: “Không phải cháu không vui, chỉ là bộ mặt kia của châu thật sự quá phô trương, chỉ cần đứng một chỗ không làm gì, các cô nương nhà khác đã nhào về phía mình, đến lúc đó bị nhận ra không nói, chỉ sợ cửa lớn Tô gia cũng bị đạp vỡ.”

Lão phu nhân cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười: “Lưu manh nhà ngươi, ta cũng chưa từng thấy ai da mặt dày như ngươi.”

Tô Lan cũng cười.

“Lão phu nhân, lão gia đã trở lại, nói muốn gặp ngũ cô nương.” Bên ngoài có tiếng nói, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.