Chương 6

Lão phu nhân thu lại cảm xúc, nói với bên ngoài: “Được, ta đã biết.”

“Tổ mẫu, vậy cháu gái đi gặp phụ thân trước.” Tô Lan hành lễ với lão phu nhân, giọng nói lại trở về mềm mại nhỏ nhẹ như trước.

“Đi thôi.” Lão phu nhân bất đắc dĩ: “Sau này cẩn thận một chút”

Tô Lan gật đầu, đẩy cửa ra rời đi.

Lão phu nhân nhìn bóng dáng Tô Lan rời đi, vẻ mặt nghiêm túc..

Ba năm trước ……rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

……

"Ngũ cô nương, vừa rồi lão phu nhân nói gì với ngài vậy? Sao lại về muộn như vậy?" Phất Đông đổi một bình nước nóng khác cho Tô Lan.

Tô Lan nhận lấy, rùng mình, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể ấm lên.

“Không có gì, chỉ nhắc chút chuyện trong phủ mà thôi.” Tô Lan thuận miệng nói.

Phất Đông hạ giọng nói: “Tam cô nương và tứ cô nương đều đã trở lại, hiện giờ đang cùng lão gia ở chủ viện.”

Tô Lan chỉ khẽ ừ một tiếng, không nói nữa.

Phất đông dẫn Tô Lan đi tới chủ viện.

Còn chưa bước vào sân, đã nghe tiếng cười từ trong vọng ra, thật náo nhiệt.

“Phụ thân, người xem, cây trâm hôm nay con và muội muội có đẹp không? Con phải chọn rất lâu đó.”

“Đẹp, đep Vân Nhi nhà ta mang cái gì cũng đẹp.”

“Phụ thân, còn con thì sao? Chờ đến ngày tiến cung, mang cây trâm này có được không?”

“Đều đẹp, tỷ muội hai đứa mang cái gì cũng đẹp.”

“Phụ thân lại đang dỗ bọn con vui vẻ……”

……

Tô Lan cười khẽ một tiếng, một nhà đang hòa thuận vui vẻ, nàng lại đi vào có phải có hơi quá đáng hay không?

Nhưng vậy thì sao, việc nàng thích làm nhất... chính là khiến người ta khó chịu!

“Phụ thân.” Tô Lan cười đi vào trong viện.

Tiếng cười bên trong đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn về phía Tô Lan.

“Là……” Cha Tô lập tức sửng sốt, chưa kịp khôi phục tinh thần.

Tô Lan không khỏi trợn tròn mắt, không cần đoán cũng biết, có lẽ cha Tô cũng không nhận ra nàng là ai.

Tô Lan hành lễ: “Nghe nói phụ thân về phủ, Tô Lan liền đến gặp phụ thân.”

“À, là Tô Lan, tới đây, mau tới đây, để vi phụ nhìn xem.” Cha Tô nét mặt hiền hòa vẫy tay với nàng: “Mười mấy năm không gặp, không nghĩ con đã cao như vậy.”

Nhưng Tô Lan có thể nhìn ra, nụ cười của ông không chạm đến đáy mắt. Hơn mười năm không gặp, có thể có tình cảm gì với Tô Lan? Đây chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.

Trong lòng Tô Lan hiểu rõ, cũng không nói gì.

“Tối nay ở lại ăn cơm đi.” Tô phụ đón Tô Lan đi vào.

“Vâng.” Tô Lan ngoan ngoãn đồng ý.

Nhưng trong mắt mọi người trong viện, vẻ bối rối bất an của Tô Lan hiện ra quá rõ ràng, mới đến, có chút không biết làm sao.

“Các ngươi đi chuẩn bị thêm vài món đồ ăn.” Đại phu nhân nhanh chóng ra lệnh cho người hầu: “Còn một ít điểm tâm các cô nương thích ăn.”

Các nha hoàn bên cạnh dần giải tán.

“Phụ thân, nàng là ngũ muội sao?” Bên cạnh vang lên một thanh âm trong trẻo, mang theo chút kiêu ngạo.

Tô Lan biết, đây là Tô gia tam cô nương —— Tô Vân.

Tô Lan biết đoán ý người, nhìn thoáng qua đã biết tam cô nương không phải người hiền lành, lông mày hai bên nối nhau, mũi cao thẳng, hai má không có thịt, là tướng khắc nghiệt.

“Đúng vậy.” Cha Tô kéo Tô Lan đến trước mặt Tô Vân và Tô Thanh: ‘Đây là ngũ muội các con, cũng chỉ nhỏ hơn Thanh Nhi mấy tháng mà thôi, sau này các con là tỷ tỷ phải chăm sóc nàng một chút.”

Tô Vân quay đầu đi, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, có chút không tình nguyện.

“Phụ thân, tiệc đêm giao thừa nàng cũng muốn vào cung sao?” Tô Vân nói rõ, không muốn cho Tô Lan đi cùng.

“Nếu đã là thánh chỉ của hoàng thượng, vậy tất nhiên sẽ cùng đi.” Cha Tô trìu mến nhìn Tô Vân: "Con là trưởng nữ trong nhà, vào cung nhớ phải để ý tới các muội muội một chút.”

“Nàng cái gì cũng không hiểu, vào cung chẳng phải chỉ để người khác chê cười hay sao.” Tô Vân nhìn Tô Lan một lượt từ trên xuống dưới: “Lễ nghi trong cung nàng biết được bao nhiêu, nếu mắc lỗi trước mặt hoàng thượng, vậy người mất mặt chính là Tô gia chúng ta.”

Trong lòng Tô Lan mỉm cười, lúc trước nàng tiến cung là chuyện thường như ở nhà, khi đó không biết Tô Vân còn đang nghịch bùn ở đâu.

Tô Lan khẽ mỉm cười: “Tam tỷ nói đúng, Tô Lan chắc chắn sẽ chăm chỉ học quy tắc, không để Tô gia mất mặt.

“Sao vậy? Cứ đứng nói chuyện như vậy.” Một giọng nói khác từ phía sau truyền đến.

Tô Lan quay người lại, nhìn thấy Tô Cảnh Vân đi tới, theo sau là nhóc con Tô Hành.

“Đại ca.” Tô Vân thân thiết tiến lên kéo cánh tay Tô Cảnh Vân: “Là Ngũ muội muội ở đây, chúng ta đang nói chuyện với nàng."

Ánh mắt Tô Cảnh Vân chuyển lên người nàng, Tô Lan cũng gọi một tiếng “đại ca”.

Tô Cảnh Vân cười nói: “Hôm nay ta mang gà say rượu từ Túy Mãn Lâu về, ngũ muội ở lại nếm thử đi.”

Tô Vân liếc mắt nhìn Tô Lan đang đứng trong góc:“Đại ca, nàng sống ở nông thôn, đã bao giờ ăn thử món này.”

“Chưa ăn cũng có thể ăn thử.” Cha Tô bế Tiểu Tô Hành lên: “Được rồi, không nói nhiều nữa, tất cả ngồi xuống ăn đi.”

Lúc này mọi người mới lần lượt ngồi xuống.

Tô Lan ngồi ở vị trí khó thấy nhất nhưng vẫn có người muốn chú ý đến nàng.

“Hả, ngũ muội muội thuận tay trái?” Tô Thanh tò mò nói.

Mọi người trên bàn vừa nghe thấy lời này đều hướng chuyển ánh mắt về phía Tô Lan, quả nhiên nhìn thấy Tô Lan đang gắp đồ ăn bằng tay trái.