Chương 4

“Vâng……” Tỳ nữ có chút khó hiểu, rõ ràng vừa nghe tiếng gọi của lão phu nhân, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Ngũ cô nương chọc lão phu nhân tức giận sao?

Đương nhiên, bọn họ không phát hiện ra giọng nói của lão phu nhân có chút run rẩy.

“Xem ra di tổ mẫu vẫn còn nhớ cháu.” Ánh mắt Tô Lan dần mềm mại.

“Ngươi……” Lão phu nhân nhìn Tô Lan, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Quá giống…… Giọng này thật sự quá giống, hơn nữa người duy nhất gọi bà là di tổ mẫu, cũng chỉ có…

“Là…… Là A Thanh sao?” Lão phu nhân run rẩy đi tới, ánh mắt có hơi ươn ướt, đỡ Tô Lan đứng dậy, không thể tin nổi lại gọi: "Là A Thanh có phải không?"

“Di tổ mẫu, là cháu” Tô Lan mỉm cười, sau khi tiến vào Tô phủ chưa từng rõ ràng như vậy.

Lão phu nhân vừa mừng vừa sợ: “Ngươi…… Ngươi chưa chết?”

Tô Lan cong môi cười: “Nếu cháu chết, sao hôm nay có thể đứng trước mặt di tổ mẫu.”

Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi.

“Đứa trẻ chết tiệt này!” Lão phu nhân vỗ mạnh vào lưng Tô Lan một cái.

“Khụ khụ.” Tô Lan không nghĩ tới lão phu nhân lại tới đột ngột như vậy, thở không nổi, bây giờ lại thật sự bắt đầu ho khan.

Lực tay của Tô lão phu nhân đúng là chưa từng thay đổi.

“Nhìn xem, ta xuống tay lại không biết nặng nhẹ.” Lão phu nhân đau lòng không thôi, vội vàng vuốt lưng nàng: “Có đau không?”

“Cháu không sao, không sao.” Tô Lan nhanh chóng đè nén cảm giác khó chịu, sợ lão phu nhân nhìn ra chuyện gì.

Cuối cùng lão phu nhân cũng không nhịn được rơi nước mặt: “Sao mấy năm nay không gửi thư về trong nhà? Ngươi có biết trong nhà lo lắng đến mức nào không?”

Vui sướиɠ trên mặt lão phu nhân biến thành bất mãn: “Lúc ngươi rời đi, mẫu thân ngươi ngày đêm lấy nước mặt rửa mặt…ngươi đúng là không có lương tâm, ba năm nay đều không nhớ tới người nhà.”

Nụ cười trên mặt Tô Lan cũng dần biến mất: “Di tổ mẫu, cháu cũng không muốn, nhưng thời cơ chưa đến, bọn họ vẫn chưa thể biết được, chờ mọi chuyện kết thúc, cháu sẽ tự mình đi tạ lỗi.”

“Ngươi lại muốn làm gì?” Lão phu nhân lo lắng:“Có chuyện gì mà phải dấu mọi người làm, trước đây ngươi ——”

“Di tổ mẫu.” Tô Lan cắt ngang lời bà: “Hiện tại cháu là Tô Lan…… Là Tô Lan cháu gái người.”

Lão phu nhân lau nước mắt: “Ta biết, từ nhỏ ngươi đã là người có chủ kiến, ta sẽ không can thiệp, nhưng tính mạng con người chỉ có một, không đủ để ngươi chà đạp như vậy.”

Tô Lan cười thản nhiên: “Di tổ mẫu, cháu từng chết một lần, đạo lý này cháu hiểu được.”

“Lần này ngươi trở về còn ai biết hay không?” Lão phu nhân hạ giọng xuống mức thấp nhất, sợ bên ngoài có người nghe lén.

“Chỉ có một mình di tổ mẫu biết.”

Lão phu nhân sửng sốt.

Tô Lan kéo bà sang một bên, ngồi xuống: “Việc này đương nhiên càng ít người biết càng tốt, nhưng dù sao cũng không thể giấu được quá lâu, cháu cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian.”

Lão phu nhân lo lắng nhìn nàng.

Tô Lan nói: “Nếu cháu nói cho di tổ mẫu biết, đương nhiên là thật sự tin tưởng người, ngoại trừ người, trong kinh không ai biết thân phận của cháu, nếu sau này thật sự bại lộ, cũng không liên lụy đến người, Tô gia cũng vậy. Di tổ mẫu yên tâm, cháu sẽ hành động cẩn thận, nhất định sẽ không liên lụy đến Tô gia.”

Tô Lan nhìn ngoài cửa, hạ giọng nói: “Hơn nữa, thân ở nội trạch, nhất định sẽ bị cuốn vào phân tranh, nhưng cháu không để tâm tư ở đây, Tô gia với cháu mà nói, chẳng qua chỉ là để bản thân có một thân phận thích hợp mà thôi.”

“Cháu nói thân phận của mình cho di tổ mẫu, hy vọng di tổ mẫu thay cháu giữ kín thân phận này, trong phủ còn cần di tổ mẫu chuẩn bị một chút, di tổ mẫu cũng không cần đối với cháu quá đặc biệt, nếu không ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Tô lão phu nhân và tổ mẫu của nàng là tỷ muội ruột thịt, tổ mẫu nàng qua đời sớm, đồng lứa cũng chỉ còn lại Tô lão phu nhân.

Di tổ mẫu vẫn luôn yêu thương nàng, cho dù trước kia Tô gia không ở kinh thành, di tổ mẫu vẫn sai người mang một ít đồ thú vị cùng đồ ăn vặt tới cho nàng.

Tô Lan không chuẩn bị giấu thân phận trước mặt lão phu nhân, di tổ mẫu này của nàng không phải người hiền lành nhân từ, nhà họ Tô cũng không phải một gia đình bình dân, có thể quản lý Tô gia yên ổn mấy chục năm, đương nhiên không thể thiếu được chút thủ đoạn.

Dựa vào trong trình độ khôn khéo của lão phu nhân, nhất định sẽ phát hiện ra “Tô Lan” này không bình thường, so với sợ đầu sợ đuôi, chi bằng nói trước thân phận cho bà, để Tô lão phu nhân giữ kín chuyện ở Tô gia cho nàng, như vậy nàng mới có thể yên tâm đi làm việc.

Lão phu nhân nghe Tô Lan nói xong, hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói: “Những đạo lý này ta vẫn hiểu được, ta sẽ không quản ngươi, nhưng đừng ra ngoài gây chuyện, làm ta lo lắng vô ích.”

“Vâng vâng, vẫn là di tổ mẫu tốt nhất.” Tô Lan nhào vào lòng bà.

Lão phu nhân sửng sốt, hốc mắt lại ươn ướt: “Đây mới là dáng vẻ mà ngươi nên có, đáng thương, ngươi mười mấy năm nay…cả ngày chỉ toàn đao kiếm, không biết sống chết, nào có dáng vẻ của nữ tử nên có…”

“Di tổ mẫu, đều đã qua……” Tô Lan khẽ vỗ lưng lão phu nhân an ủi.