Chương 13

Tô Lan thu hồi ánh mắt, nói: "Tấn vương."

Nàng không ngốc cũng chẳng điếc, không phải tiểu thái giám mới vừa nói sao?

Tô Doanh tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tấn Vương là đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng, đất phong ở Tấn Châu, từ năm mười tuổi được phong Tấn Vương vẫn luôn ở lại nơi đó, ba năm trước mới về kinh….”

Tô Lan cúi đầu, lời nói của Tô Doanh vào tai này ra tai kia, những chuyện này nàng còn biết rõ hơn Tô Doanh, đương nhiên không cần nghe thêm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Thừa Quân đã ngồi xuống, vui vẻ vuốt ve con cáo đỏ trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu ấm.

Yến hội bắt đầu, hoàng đế hạ lệnh không cần khách khí, lòng tràn đầy cảm xúc, hùng hồn nói chuyện, khung cảnh náo nhiệt, các tiểu thư cũng có cơ hội trò chuyện với nhau.

Không có ai để ý, con cáo trong lòng Lý Thừa Quân đã không nhìn thấy bóng dáng….

Tô Lan nhàm chán uống liên tục mấy ly rượu, rượu nóng vào người, nhưng nàng lại không cảm nhận được một chút ấm áp.

“Ngũ tỷ, tuy đây là rượu trái cây, nhưng cũng không thể uống quá nhiều, say rượu mất bình tĩnh thì phải làm sao, tuy trong cung có nhiều rượu ngon, nhưng cũng không thể uống thoải mái như vậy.” Tô Doanh có chút khinh thường, Tô Lan đúng là chưa hiểu việc đời.

Tô Lan gật đầu vui vẻ đồng ý.

Nhưng ngay sau đó, Tô Lan chán ghét đặt chén sang một bên. Rượu này dù có ngon đến đâu cũng chỉ là rượu trái cây, đối với nàng mà nói cũng chỉ như uống nước lã không say được.

“A ——”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhóm nữ quyến phía trước đột nhiên náo động, các vị tiểu thư sợ hãi đứng dậy lùi về phía sau mấy bước.

Mọi người trong vườn đều quay đầu nhìn qua, chỉ thấy con cáo lông đỏ của Tấn vương không biết đã chạy đến chỗ khách nữ từ khi nào, chạy lung tung không mục đích.

Lúc thì chạy đến cọ cọ cô nương nhà này, lúc lại ngửi ngửi cô nương nhà kia, không chỗ nào không tỏ ra vẻ ghét bỏ rời đi, nhe răng gào rống.

Một đám cô nương đã bao giờ gặp phải tình huống như vậy, sợ đến mức trốn sang một bên, cáo tuy có linh tính nhưng khi gặp người lạ vẫn bộc lộ bản chất dã thú.

“Hoàng thúc, này ——” Lý Dịch Vân thấy cáo lông đỏ của Lý Thừa Quân làm loạn, có chút không vui, nhưng lại không dám lộ ra ngoài.

“Không sao……” Lý Thừa Quân bưng chén rượu lên uống một ngụm: “Sẽ không làm ai bị thương.”

Lý Dịch Vân nghẹn lại, vừa rồi phụ hoàng nói muốn nuôi, Lý Thừa Quân nói sẽ làm người khác bị thương, bây giờ lại nói không sao? Lừa gạt kiểu như vậy cũng quá tùy tiện đi.

“Hoàng thúc, con cáo này dọa các cô nương như vậy.” Nói đến cùng cũng chỉ là một con thú, nếu không xử lý chỉ sợ sẽ khiến mọi người không vui, nhưng nếu xử lý…hiện tại Lý Dịch Vân còn chưa có lá gan đó.

“Cái này không tốt sao?” Lý Thừa Quân đặt chén rượu xuống, ngước mắt lên: “Cho Thái tử một cơ hội thương hương tiếc ngọc….hơn nữa, không phải Thái tử đang chọn Thái tử phi sao? Cũng có thể mượn cơ hội này nhìn xem, tiểu thư nhà ai không sợ nguy hiểm, nếu đến cả một con cáo còn sợ, còn muốn ngồi trên ngôi vị Thái tử phi chẳng phải chính là người si nói mộng sao?”

“Hoàng thúc.” Lý Dịch Vân nói một hồi như đánh vào bông, toàn thân khó chịu, lời này của Lý Thừa Quân tuy khó nghe nhưng cũng không phải không có lý.

“A…… Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!” Đã có không ít tiểu thư thế gia hoảng sợ chạy tán loạn, muốn nhấc chân đá văng cáo lông đỏ ra ngoài.

Lý Thừa Quân nhìn thấy, ánh mắt có hơi u ám, nhưng cũng không nói gì.

Tô Lan nhìn con cáo kia chạy quanh, thân thể cũng lùi lại phía sau.

“Thật đáng sợ, sao con cáo này lại chạy đến đây.” Tô Doanh đã sớm đứng dậy, hoảng sợ lại không dám chạy: “Nghe nói mấy năm trước cáo lông đỏ từng cắn chết mấy sơn tặc ở Tấn Châu, lúc quan phủ tới đã máu thịt lẫn lộn, căn bản không còn nhìn rõ ai là ai.”

“Sao Tấn Vương còn không quản nó?” Tô Doanh tức giận dậm chân, kéo Tô Lan: “Tỷ còn không biết tránh đi, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, phụ thân lại trách ta, bản thân tỷ thì không sao còn liên lụy đến ta.”

“Ta biết……” Tô Lan cúi đầu khẽ: “Được, nghe lục muội.”

Lúc này sắc mặt Tô Doanh mới dần thả lỏng, tuy Tô Lan không hiểu gì, những cũng may là biết nghe lời.

Nhưng mọi việc cố tình diễn ra không như mong muốn, càng muốn tránh cái gì, lại càng tới cái đó.

Con cáo linh hoạt di chuyển qua từng bàn tiệc, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Tô Lan, ghé sát vào ngửi ngửi.

Tô Lan thấy hồ ly chạy tới, sắc mặt tái nhợt, không thở được, ho khan không ngừng.

Nhưng lần này, cáo lông đỏ không quay người bỏ đi như những lần trước, mà thân mật cọ vào người Tô Lan, rêи ɾỉ vài tiếng, không còn chút khí phách như vừa rồi, rõ ràng chính là tiểu đáng thương bị bỏ rơi.

Mọi người đều là sửng sốt, sao lại thế này? Tại sao đến chỗ nàng lại thay đổi bộ dáng, vừa ngẩng đầu nhìn cô nương này là ai? Chưa từng nhìn thấy ở kinh thành.

Tô Lan hoảng sợ, lùi lại một bước, cố gắng tránh khỏi con cáo.

Nhưng cáo nhỏ nhất quyết quấn lấy nàng, thấy Tô Lan chuẩn bị rời đi, nó cắn vào váy Tô Lan, muốn kéo nàng trở lại.