Chương 14

Tô Lan ho càng nhiều, muốn quay sang cầu cứu Tô Doanh, chỉ là Tô Doanh đã sớm chạy đi rất xa.

Cáo lông đỏ dường như nghe thấy tiếng ho của Tô Lan, cúi đầu xuống, cọ sát vào người nàng, như muốn an ủi, đột nhiên đặt hai chân trước lên chân Tô Lan rồi nhảy lên, như muốn để Tô Lan ôm nó.

Nhưng ở trong mắt người ngoài, lại như đang liều mạng vồ lên lên người nàng, ánh mắt mọi người đều chuyển sang Tấn vương.

Mà giờ phút này, Tấn Vương cũng đã đi tới, nhìn qua cáo lông đỏ lại nhìn Tô Lan, lặng lẽ nhíu mày, cười nói: “Cô nương không cần sợ, hiếm có khi nó mới dính người, hẳn là rất thích ngươi, ngươi có thể ôm một cái, nó sẽ không cắn.”

“Tấn Vương ——” Tô Lan nói còn chưa nói xong, đã nghe Lý Thừa Quân nói tiếp:

“Vật nhỏ này bị ta chiều hư, nếu cô nương không thuận theo, chỉ sợ sẽ liên tục quấn lấy cô nương.” Lý Thừa Quân đứng dưới cây mai, vẻ mặt bình tĩnh.

Tô Lan cắn môi: “Ta….ta…” Nàng nhìn về phía Lục Lam Tâm, thấy bà ta không nói gì, chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng lên người Tô Vạn Châu.

“Tấn Vương, tiểu nữ thân thể yếu đuối, chỉ sợ không chịu nổi sợ hãi.” Tô Vạn Châu tiến lên nói.

Lý Thừa Quân khẽ cười một tiếng: “Sao vậy? Hóa ra là ái nữ nhà Tô đại nhân, chỉ là lạ mặt không nhận ra…” Hắn quay đầu nhìn Tô Lan: “Sợ hãi? Lời này của Tô đại nhân,….thân thể Tô tiểu thư nào có yếu đuối như vậy, ngay cả một con vật nhỏ cũng không ôm được?”

Tô Lan cắn chặt môi dưới, lần này nàng thực sự lo lắng.

Nói thật, từ khi nàng về kinh chưa từng lo lắng chuyện gì, chỉ có một người duy nhất, chính là Lý Thừa Quân. Đừng nhìn khuôn mặt bình thường luôn tươi cười của hắn mà lầm, không biết trong lòng đang tính toán gì với người ta, ngay cả nàng cũng không biết đã thua trong tay hắn bao nhiêu lần.

Hôm nay Lý Thừa Quân đột nhiên vào cung khiến nàng bất ngờ, một mình Lý Thừa Quân đã có thể khiến nàng rối loạn trận tuyến, lại còn thêm một con cáo lông đỏ, đúng là….

Cáo lông đỏ khứu giác nhạy bén, có thể phân biệt được hơi thở, Tô Lan không khỏi hối hận vì sao hôm nay ra ngoài không tô thêm chút son phấn.

Thấy mọi người trong vườn lên đều đặt ánh mắt lên người nàng, Tô Lan không khỏi có chút bực bội.

Nàng cúi người khẽ chạm vào lông cáo, lại lập tức rút tay về, thấy Lý Thừa Quân bày ra dáng vẻ nếu nàng không ôm cáo sẽ không dừng lại, trong lòng Tô Lan thầm cắn răng, ôm con cáo lên.

Lúc khom người cúi xuống, Tô Lan hung ác nói bằng âm thanh chỉ đủ một người nghe: “Ngươi còn nhảy nữa, có tin ta ném ngươi vào chảo dầu hay không?”

Con cáo đỏ nhỏ thấy Tô Lan đang muốn ôm nó thì hưng phấn muốn chạy quanh, nhưng lời nói của Tô Lan lại khiến nó nức nở một tiếng, uể oải cúi đầu, hai mắt trợn tròn.

“Tấn…… Tấn Vương, nếu không ngài ôm nó về đi.” Thân thể Tô Lan có hơi run rẩy, muốn trả cáo lại cho hắn, giọng nói còn mang theo chút nức nở: “Hình như cáo nhỏ đang khó chịu ….”

Tô Lan bắt đầu trợn mắt nói dối, nhưng mọi người xung quanh đều cảm thấy Tô Lan vô cùng sợ hãi.

Nhưng Lý Thừa Quân vãn đứng đó không hành động.

“Ngũ muội, nếu muội sợ vậy để ta ôm đi.” Tô Vân thấy Lý Thừa Quân không có ý định ôm các đỏ trở về, muốn duỗi tay ra nhận lấy.

Nhưng cáo lông đỏ đột nhiên quay đầu nhe răng gầm lên với Tô Vân, hàm răng sắc bén, khiến Tô Vân sợ tới mức lùi về sau.

Tô Vân có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.

“Tấn Vương……” Tô Lan bày ra dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Lý Thừa Quân thu hồi tầm mắt, đi tới trước mặt Tô Lan, không thương tiếc xách con cáo ném xuống đất, nó tủi thân kêu to một tiếng, quỳ trên đất không nhúc nhích..

Đang lúc Tô Lan cho rằng không có chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy người ngồi trên ghế cao chậm rãi nói: "Ngươi tên là gì?"

Tuy không đầu không đuôi, nhưng mọi người đều biết Hoàng đế đang hỏi Tô ngũ tiểu thư.

Tô Lan tiến lên quỳ xuống, cứng đờ dập đầu: "Tham kiến

bệ hạ...dân nữ họ Tô tên Lan.”

“Ngẩng đầu lên cho trẫm.”

Trong lòng Tô Lan rung lên, đúng là muốn mạng, vẫn bị lão hoàng đế chú ý…Tô Lan thành thật ngẩng đầu lên.

Hoàng đế híp mắt nhìn nàng, gật đầu: “Cũng khá xứng……” Lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thừa Quân: “Thừa Quân, đệ cảm thấy cô nương này thế nào? Đệ cũng tới tuổi thành gia lập thất, cũng nên tìm một người đi cùng.”

Mí mắt trái của Tô Lan giật giật, lời nói của hoàng đế khiến nàng như tỉnh ngộ, nàng đã nói tại sao chỉ mời những cô nương chưa xuất giá nhà đại thần tới, tại sao đích thứ đều có thể vào cung, hóa ra là ở đây, yến hội này không chỉ chuẩn bị cho Thái tử, hóa ra còn có Lý Thừa Quân…..

Hoàng đế sợ cái gì? Ông ta sợ huynh đệ có thế lực nên không dám gả con gái nhà đại thần quyền thế cho hắn, cho dù chỉ là thϊếp thất cũng phải cân nhắc.

Lý Thừa Quân liếc mắt nhìn Tô Lan một lượt, trong mắt có chút khinh thường: “Hoàng huynh, chỉ là một thứ nữ mà thôi, cũng xứng làm Tấn vương phi của ta sao? Cho dù là trắc phi….”

Lý Thừa Quân dừng một chút: “Dáng vẻ này…… Cũng không phải kiểu ta thích.”

Tô Lan: !!!???