Chương 12

Nàng quét mắt nhìn một vòng, cũng không phát hiện khuôn mặt quen thuộc nhất…kỳ lạ, chẳng lẽ còn chưa vào cung?

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải không thể, người tới hôm nay đều là các cô nương chưa xuất giá, người đó ba năm trước đã thành hôn……

Đúng lúc này, giọng nói sắc bén của tiểu thái giám vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, Tô Lan cũng đi theo, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu vàng kim đi lướt qua khe hở.

Người ngồi phía trước đương nhiên có thể nhìn rõ, khuôn mặt hoàng đế tối đen, bước đi không vững, tuy vẫn đang ở độ tuổi sung sức nhưng lại lộ ra vẻ tang thương.

Đi theo phía sau là Hoàng Hậu và Di phi được sủng ái nhất, theo sau Hoàng hậu là Thái tử Lý Dịch Vân.

“Bình thân.” Hoàng đế ngồi xuống: “Hôm nay cứ xem như gia yến, không cần để ý lễ nghi rườm rà, khai tiệc đi.”

Tiểu thái giám bên cạnh đi lên trước, cao giọng nói: “Khai tiệc…”

“Phụ hoàng……” Lý Dịch Vân ghé vào tai hoàng đế thấp giọng nói vài câu.

Hoàng đế nhíu mày: “Còn chưa vào cung?”

“Vâng, nói là còn có việc phải làm nên đến chậm một lát.”

Hoàng đế nghe xong chỉ cau mày không nói gì.

Lý Dịch Vân vừa ngồi xuống, tiểu thái giám đang đợi bên ngoài vội vàng đi vào nói:“Tấn Vương đến...”

Âm thanh này giống như đá rơi xuống nước, khiến vườn lê nổi sóng.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán:

"Tại sao Tấn vương lại ở đây?"

"Đúng vậy, không phải mấy ngày trước hắn đã về Tấn Châu rồi sao? Sao lại về rồi?”

“Hoàng Thượng cũng biết chuyện Tấn Vương v?”

……

Trong lúc nói chuyện, một bóng người màu trắng chậm rãi bước ra từ rừng mai trắng, giữa muôn hoa xinh đẹp cũng không hề bị lấn át, thanh nhã như gió, phong thái hơn người.

Màu trắng tao nhã trên người hắn lại mang theo chút ngông cuồng, ngang ngược.

Giữa màu trắng vô tận lại điểm một đốm đỏ, đợi tới khi hắn đến gần, mọi người mới phát hiện trong ngực Tấn Vương đang ôm một con cáo lông đỏ, thoải mái nằm trong lòng hắn để hắn vuốt ve.

“Thừa Quân, đến rồi, hôm nay đệ tới muộn nhất, phải phạt hai ly.” Hoàng đế tươi cười nhìn hắn, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

“Hoàng huynh.” Lý Thừa Quân nhẹ nhàng vuốt ve con cáo đỏ trong ngực, lười biếng hành lễ, tuy không quy củ, nhưng khó có thể tìm ra sai lầm.

Hoàng đế biết tính tình của hắn, cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, trong mắt không giấu được tham lam: “Thành Quân, đây là cáo của đệ sao? Không phải vẫn luôn nuôi ở Tấn Châu sao? Sao lại mang về kinh thành rồi, chờ hôm sau ấm hơn một chút, không sợ nuôi không được sao?”

Hồ ly toàn thân đỏ hồng, không tìm được chút tạp sắc, đôi mắt đỏ nâu phát sáng, sức sống tràn đầy.

Cáo lông đỏ vốn đã hiếm có, chỉ có thể săn được ở tuyết sơn phía bắc, màu lông thuần đã hiếm thấy, càng đừng nói là thuần hóa ngoan ngoãn đến mức ai nhìn thấy cũng thèm muốn.

Hoàng đế nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào con cáo lông đỏ, chỉ hận không thể mở miệng nói Lý Thừa Quân dâng lên cho mình.

Cũng không biết Lý Thừa Quân thật sự không nhìn thấy hay giả vờ không biết, chỉ vuốt ve theo chiều lông, lười biếng nói: “Thần đệ vốn muốn một mình về kinh, nhưng trước khi đi, tiểu súc sinh này vẫn luôn dính lấy thần đệ không chịu buông, nhất định đòi đi theo, thần đệ bất đắc dĩ, đành phải mang nó theo cùng.”

Mặc dù trong miệng hắn nói ba chữ “tiểu súc sinh”, nhưng lời nói lại có vẻ lưu luyến, cưng chiều.

“Trẫm thấy con cáo lông đỏ này rất đáng yêu, Thừa Quân, có thể tạm bỏ thứ yêu thích để trẫm nuôi mấy ngày hay không?” Khát vọng trong mắt hoàng đế không hề che giấu, trước nuôi mấy ngày, chờ một thời gian sẽ giữ lại, cũng cũng không sợ Lý Thừa Quân không cho.

“Hoàng Thượng, thần thϊếp cũng thích.” Di phi dựa người tới, làm nũng: “Thần thϊếp đang nghĩ muốn làm một bộ áo lông cáo màu đỏ, mùa đông năm nay….”

“Di phi.” Hoàng đế không vui cắt ngang lời nàng ta: “Nàng ngồi về trước đi.”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thừa Quân, chỉ thấy trên mặt Lý Thừa Quân vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, nhẹ nhàng thở ra.

Có thể cầu Lý Thừa Quân để ý đã không dễ, những lời không đầu óc này của Di phi chỉ sợ đã chọc Lý Thừa Quân không vui, hắn căn bản sẽ không buông tay.

“Hoàng Thượng, thần đệ cũng muốn như vậy, chẳng qua tính tình A Thanh không tốt, gặp người lạ sẽ hung dữ, dù sao cũng chỉ là một con thú, chỉ sợ làm Hoàng thượng bị thương.” Lý Thừa Quân nhẹ nhàng vỗ đầu cáo.

Chỉ thấy con cáo vốn đang ngoan ngoãn đột nhiên nhe răng nhanh, rống mấy tiếng về phía hoàng đế, như thể sắp bước tới và xé xác thành từng mảnh.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cáo lông đỏ, đương nhiên không ai để ý tới khi Lý Thừa Quân nói hai chữ “A Thanh”, ánh mắt khẽ lóe lên, lời nói dịu dàng, như hoàn tan tất cả mọi thứ vào trong.

Tô Lan nhìn chằm chằm bóng người áo trắng, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, ngay cả khăn tay chưa từng rời khỏi tay cũng rơi xuống đất.

Ý thức được bản thân mình bất cẩn, Tô Lan lập tức nhặt khăn tay lên.

Cũng may, ánh mắt mọi người xung quanh đều đặt trên người Lý Thừa Quân, không ai để ý đến nàng.

“Ngũ tỷ, tỷ cũng biết người đó là ai sao?” Tô Doanh đi tới nhỏ giọng nói với Tô Lan.