Chương 11

“Gặp…… Gặp qua Thái Tử điện hạ.” Tô Lan đi từng bước nhỏ về phía trước, bất an cúi đầu hành lễ, không dám ngẩng đầu lên.

Trong mắt Lý Dịch Vân chỉ nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt sợ hãi rụt rè, vẫn luôn cúi đầu, thân thể run rẩy.

Hắn khiến người khác sợ như vậy sao?

“Nghe nói Tô ngũ tiểu thư sức khỏe không tốt, ta để người lấy cho ngươi hai cây nhân sâm mang về.”

Tô Lan:??

Lý Dịch Vân cũng biết sức khỏe nàng không tốt sao?

Còn đưa nhân sâm cho nàng? Hắn dám đưa, nhưng nàng không dám ăn, ăn đồ của hắn chỉ sợ chết sớm mười năm.

“Khụ khụ…… Đa tạ Thái Tử điện hạ…… Khụ khụ.” Tô Lan đột nhiên ho khan, sắc mặt có chút tái nhợt.

Lý Dịch Vân theo bản năng lùi lại một bước: “Nếu Tô ngũ tiểu thư không khỏe, vậy chớ đứng ở cửa cung, bên ngoài gió lớn.”

Hắn quét mắt nhìn những người xung quanh: “Các vị vào cung trước đi, bổn cung ở đây chờ là được.”

“Vâng, Thái Tử điện hạ.” Mọi người lần lượt vào cung.

“A Đức.”

“Thái Tử điện hạ.” A Đức đi tới bên cạnh Lý Dịch Vân.

Lý Dịch Vân nhìn bóng lưng yếu ớt của Tô Lan, nét mềm mại vừa rồi lập tức biến mất, thu hồi ánh mắt, nói: "Để người theo dõi nàng ta quay về đi.”

“Thái Tử điện hạ, mới được một ngày.”

“Chẳng qua chỉ là một con ma ốm mà thôi, có thể gây ra sóng to gió lớn gì…Đi xem xem gần đây còn ai vào kinh, hoàng thúc đột nhiên về kinh lúc này nhất định phải có nguyên nhân, điều tra tất cả những người từng gặp hắn cho ta.” Trong mắt Lý Dịch Vân hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Tuân lệnh.”

……

Tô Lan đi cuối đoàn người Tô gia, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, không nói một lời.

Lý Dịch Vân biết chuyện sức khỏe của nàng không tốt, nhất định đã phái người bí mật theo dõi nàng, vậy ngày hôm đó gặp được ở tướng quân phủ cũng là người của Lý Dịch Vân?

Tô Lan cảm thấy không phải không có khả năng, dù sao món đồ đó cũng là thứ Lý Dịch Vân muốn có.

“Tô Lan?”

Tô Lan nghe tiếng gọi mới khôi phục lại tinh thần, thấy đại ca Tô Cảnh Vân ôm Tô Hành đứng trước mặt nàng.

“Bị dọa rồi sao?” Tô Cảnh Vân an ủi: “Đừng sợ, Thái tử và Hoàng thượng đều là người hiền hòa, chỉ cần không gây ra tội lớn bọn họ sẽ không trách tội.”

Hiền hoà? Trong lòng Tô Lan cười lạnh một tiếng, đúng là hiền hòa, hiền hòa đến mức khiến nàng….

Quên đi, không nghĩ nữa, đều đã qua rồi.

“Đa tạ đại ca, chỉ là đây là lần đầu tiên muội vào cung, còn chưa thích ứng kịp mà thôi.” Tô Lan cắn môi dưới, nhút nhát nói.

“Hazz…… Đúng là vô dụng.” Giọng nói trẻ con của Tô Hành vang lên, còn lè lưỡi với nàng.

A, đứa trẻ nghịch ngợm này! Tô Lan nén lại cảm giác muốn xông lên đánh nó một trận.

“Tô Hành! Con còn như vậy ta sẽ cho con một mình về phủ, sau này cũng đừng mong được ra ngoài.” Tô Cảnh Vân đánh mạnh vào lòng bàn tay Tô Hành: “Mau xin lỗi cô cô.”

“Đại ca, không sao……” Tô Lan vội vàng ngăn cản Tô Cảnh Vân: “Tô Hành còn nhỏ.”

Tô Lan cảm thấy bản thân mình quá giả tạo, thiếu chút nữa nổi hết da gà, bây giờ nàng cũng có khác gì Tô Vân.

Có lẽ thật sự bị đánh đau, hốc mắt Tô Hành đỏ lên, nhìn qua Tô Lan, không tình nguyện nói: “Cô cô, Hành Nhi sai rồi.”

“Bé ngoan.” Tô Lan cười xoa đầu hắn.

Tô Hành lùi lại một bước, không muốn để nàng chạm vào mình.

Tô Lan không nói gì.

“A Lan, muội đi trước đi, đừng để mẫu thân bọn họ đợi lâu.”

Tô Lan nhìn qua nữ quyến Tô gia, gật đầu: “Được”

Hôm nay là cung yến giao thừa trong cung. Hoàng đế bày tiệc ở vườn lê, mọi người ngồi vào bàn, nam bên trái, nữ bên phải.

Tuy nói địa vị Tô gia không thấp, nhưng Tô Lan chỉ là một thứ nữ, chỉ có thể ngồi cùng Tô lục cô nương, Tô Doanh ở ghế sau.

“Đều nói đích thứ khác biệt, nhưng khoảng cách này đúng là quá lớn, ở trong nhà cũng như vậy, bên ngoài cũng không có gì khác.” Tô Doanh tức giận nhìn Tô Vân và Tô Thanh ngồi phía trước, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đương nhiên Tô Lan cũng nghe được lời oán hận của nàng ấy, nhưng cũng không nói gì.

“Ngũ tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy như vậy sao?” Tô Doanh hỏi Tô Lan.

Tô Lan cười nói: “So với khi còn ở Giang Nam, bây giờ ta đã tốt hơn rất nhiều, không dám mong cầu xa vời.”

“Hừ, không có chí khí!” Tô Doanh liếc Tô Lan một lát, không để ý đến nàng.

Tô Lan không nói nhiều, Tô Doanh cũng giống mẫu thân là nhị di nương, đều có dã tâm cao hơn trời, sao có thể cam chịu cuộc sống như vậy, sau này nhất định sẽ không ngồi yên, nhưng đây không phải là chuyện nàng muốn xen vào.

Tô Lan ngồi bất động, những người xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói chuyện, nàng cũng coi như không nhìn thấy.”

Nói thật, khuôn mặt hiện tại của nàng cũng không tính là mỹ nhân quốc sắc gì đó, chỉ là dáng vẻ của một cô nương Giang Nam bình thường, cũng chỉ khiến người nhìn thoải mái, nhưng “thân thể yếu ớt” lại giúp tăng thêm một chút cảm giác xinh đẹp mỏng manh, cho nên dễ chú ý hơn một chút mà thôi.

Nhiều năm không trở về, con cháu quan lại trong kinh nàng chỉ có thể nhận ra bảy tám phần, những tiểu thư thế gia này càng không biết được mấy người, khuôn mặt xung quanh đều vô cùng xa lạ.