Chương 10

Cha Tô nhíu mày, đây là lần đầu tiên ông nghe tới chuyện dược tính xung đột với phấn hồng, nhưng thấy Tô Lan thực sự không khỏe, chỉ có thể nói: “Chờ từ trong cung trở về, ta sẽ để đại phu tới kiểm tra cho con.”

“Đa tạ phụ thân.”

Sau đó, cha Tô lên xe ngựa phía trước.

Cha Tô, Tô Vạn Châu là Lại Bộ thượng thư, xe ngựa đi lại ra ngoài đều có quy định nghiêm ngặt, ngoại trừ Tô phu nhân và nhị di nương, những người còn lại muốn vào cung chẳng qua cũng chỉ có ba chiếc xe.

Tô Vạn Châu và Lục Lam Tân đi chung một xe, xe thứ hai rộng rãi hơn một chút, mấy người còn lại ngồi cũng dư dả.

Tô Lan đứng sang một bên không nhúc nhích, đợi bọn họ lên xe trước.

Tô Vân lên xe, cũng không vội ngồi xuống, giả vờ liếc mắt một cái, sau đó quay người nói: “Ngũ muội xe ngựa chúng ta không ngồi đủ, muội ngồi xe sau đi.”

Tô Lan nhìn xe ngựa có thể đủ bảy tám người ngồi, trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn gật đầu giả vờ ngoan ngoãn: “Vâng.”

Nói xong nàng liền đi tới xe ngựa phía sau..

“Vân Nhi, sao muội có thể làm vậy, đó cũng là muội muội của muội.” Tô Cảnh Vân nhíu mày, không đồng tình.

“Đại ca, sức khỏe nàng không tốt, Hành Nhi ngồi cùng một xe với chúng ta, đến lúc đó lây bệnh lên người nó thì phải làm sao?” Tô Vân nhìn thoáng quá bóng dáng Tô Lan đang đi xa, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Tô Cảnh Vân cúi đầu nhìn Tô Hành, thở dài, không nói thêm gì nữa, xe ngựa phía sau tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ để Tô Lan ngồi một mình.

Giọng nói của bọn họ không nhỏ, Tô Lan có thể nghe thấy rõ ràng.

Nàng lại ho khan thêm vài tiếng.

Không phải nói sức khỏe nàng không tốt hay sao? Không ho mấy tiếng cũng thật xin lỗi Tô Vân đã nói nàng như vậy.

Không cho nàng ngồi chung xe ngựa? Tưởng nàng muốn lắm sao, một mình nàng một xe vừa tự do lại yên tĩnh.

Tô Lan bước lên kiệu, ngồi vào xe, kéo rèm lại, ngăn chặn mọi tiếng động bên ngoài.

Sai vặt bên cạnh hét lớn “đi”, xe ngựa bắt đầu chuyển động.

Tô Lan nhắm mắt ngủ một lát, mặc dù xe ngựa này không bằng cái đi trước, nhưng đệm giường bên trong khá thoải mái, dựa vào cũng rất dễ chịu.

Tô Lan cười nhẹ, trách không được những người đó không thể buông được cuộc sống xa hoa phú quý, có tiền có quyền lực, sống thoải mái như vậy.

Không giống nàng, suốt ngày ngồi trên lưng ngựa, đi qua núi đao biển lửa.

Người khác muốn phú quý, còn nàng chỉ muốn bình an.

……

“Cô nương, cô nương.”

Tô Lan nghe tiếng gọi của Phất Đông, đột nhiên tỉnh dậy, bản thân mình làm sao vậy, như vậy cũng có thể ngủ được?

Xem ra phải để hắn tới kinh thành một chuyến nữa, điều dưỡng lại thân thể cho nàng.

“Cô nương, chúng ta sắp đến cửa cung rồi." Vừa dứt lời, xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Tô Lan vuốt thẳng tóc, vén rèm xuống xe.

Ngoài cổng cung có hơn mười chiếc xe ngựa, đều là các đại thần khác cùng gia quyến đến đây, cha Tô còn đang nói chuyện với bọn họ.

Tô Lan đứng một bên, cúi đầu vặn khăn tay, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản sẽ không có ai chú ý tới nàng.

Mà nàng đang cúi đầu cũng không để ý có một bóng người mặc áo màu vàng kim tử cửa cung đi ra.

“Thái Tử điện hạ ——”

Một vị đại thần tinh mắt phát hiện, lập tức hành lễ. Ngoài cung đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều tiến lên hành lễ.

Trái tim Tô Lan đập thình thịch, siết chặt khăn tay.

Thái Tử, tại sao lúc này hắn lại ở đây?

Tô Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào trong mắt là bóng người vô cùng quen thuộc.

Hắn vẫn tuấn tú, khôi ngô như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ngập vô cùng cao quý.

Nhưng y phục đẹp đẽ quý giá lại càng khiến trâm gỗ đào trên đầu trên đầu trở nên nổi bật, có lẽ cũng không ai ngờ tới, đường đường là Thái Tử điện lại dùng một cây trâm gỗ đào đến cả người bình thường cũng không dùng như vậy.

Đôi mắt Tô Lan hơi lóe lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lý Dịch Vân, đã lâu không gặp……

...

“Các vị đại nhân không cần đa lễ, bổn cung cũng chỉ tới đón người mà thôi.” Thái tử chắp tay đứng ở cửa cung, quay sang tiểu thái giám bên cạnh nói: “Đi xem xe ngựa đã tới chưa?”

“Vâng ——”

Một vị đại thần to gan bước tới, nịnh nọt: “Không biết ai có vinh hạnh như vậy, có thể để Thái tử đích thân tới đón"

Thái tử cười nhạt, không nói gì.

Tô Lan cúi đầu, hơi nhíu mày, hôm nay là tiệc giao thừa, còn ai có thể để Lý Dịch Vân đích thân ra đón?

Chẳng lẽ là hắn?

Trong đầu Tô Lan hiện lên một bóng người, lại lập tức phủ nhận, không có khả năng, hắn đã trở về đất phong từ lâu, sao có thể tới đây.

“Tô đại nhân, nghe nói mấy ngày trước Tô ngũ tiểu thư mới về phủ.”

Nghe giọng của Lý Dịch Vân, Tô Lan hít sâu một hơi, nàng đã trốn trong góc, Lý Dịch Vân còn muốn kéo nàng ra? Chẳng lẽ hắn thật sự sinh ra để khắc nàng.

“Bẩm Thái tử điện hạ, đúng vậy.” Tô Vạn Châu tiến lên đáp lại, liếc mắt nhìn qua Tô Lan đang bất động, thúc giục: "Lan Nhi, còn không ra gặp mặt điện hạ.”

Sợ Tô Lan đắc tội với Lý Dịch Vân, Tô Vạn Châu cười nói: “Điện hạ, tiểu nữ từ nhỏ đã sống ở nông thôn, không hiểu quy củ, chờ đến khi về phủ, hạ quan nhất định sẽ nghiêm túc quản giáo.”