Chương 6: Giải dược

Kỷ Thiệu Quân không trả lời y, chậm rãi bước tới đối diện mỹ nam dưới sàn nhà rồi mỉm cười: “Tam hoàng tử hình như không được thoải mái đi? Để ta giúp người một tay vậy”.

Nói rồi hắn lấy một chân di lên bộ phận từ lâu đã căng cứng thành một túp lều.

Tiết Tu Kiệt khẽ rêи ɾỉ thành tiếng, gương mặt y lúc này treo lên một tầng sương đỏ, do hiệu quả của dược liệu càng tôn thêm nét gợi cảm đặc biệt.

“Ngươi làm gì vậy, mau dừng tay!”.

Qua nhiều lần trêu đùa kí©h thí©ɧ của Kỷ Thiệu Quân tính phúc nóng bỏng sau bao lâu ẩn nấp trong tối cuối cùng cũng được ngắm nhìn ánh sáng.

Du͙© vọиɠ to lớn căng cứng trưng ra một đường cong gợi cảm, những sợi gân mạnh mẽ co thắt trên khúc cơ thịt không ngừng.

Ngắm nhìn bộ vị ấy một hồi hắn quyết định dùng chân mơn trớn côn ŧᏂịŧ ấy một cách thô bạo, Tiết Tu Kiệt cùng lúc tiếp nhận xúc cảm đau đớn mà khoái hạt khiến y phát ra những tiến rên khẽ lạ lẫm.

Du͙© vọиɠ kiềm nén đã lâu lúc này được thỏa mãn, cơn kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến y không thể chống cự, phân thân to dài phô ra một độ cong hoàn hảo, sau đó *phụt* một tiếng bắn ra dòng dịch nóng hổi men theo đường cong cơ thể y.

Lực đạo mạnh mẽ làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vung vãi ra khắp sàn nhà, tiếng hít thở dồn dập xấu hổ cũng dần chậm lại, dù vậy cự vật kia vẫn không có xu thế xẹp xuống, không khí tràn ngập mùi xạ hương lại kí©h thí©ɧ tính dục của y không ngừng.

“Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại đối xử với ta như vậy!”. Tiết Tu Kiệt không rõ người này vì sao lại có hành động kỳ lạ này với mình, không biết vì sao mình lại ở nơi này cũng không biết sám sát thử kia đã đi đâu, người trước mặt này có phải tay chân của các hoàng tử khác không.

Nhưng Kỷ Thiệu Quân không cho Tiết Tu Kiệt nghĩ nhiều, hắn cố định hai tay y vào một chân giường sau đó lột sạch lớp quần áo bên ngoài và cả qυầи ɭóŧ.

Tiết Tu Kiệt mở trừng mắt nhìn hắn đang mân mê hai hòn bi của mình như một món đồ chơi tinh xảo, côn ŧᏂịŧ được âu yếm truyền đến từng cơn ngứa tê dại.

Vị trí nhạy cảm được trêu đùa đến căng cứng mà giật giật từng hồi, hai hạt đậu hồng nhuận được treo trên l*иg ngực rắn chắc cũng không kém cạnh mà khoe ra mị lực.

Kỷ Thiệu Quân không chút do dự bỏ qua ánh mắt mờ mịt của Tiết Tu Kiệt mà tiến lên xoa nắn hạt đậu tinh nghịch ấy. Hắn là một trong những tướng quân hàng đầu của đế quốc, thường xuyên chinh chiến ngày đêm không nghĩ nên đã lâu không làm loại chuyện này.

Từ lâu hắn đã nhận ra tính hướng cũng như xu hướng quan hệ của mình và nhận ra việc chinh phục người khác mang lại cho hắn kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời nhất. Cũng từ đó trong phòng hắn luôn xuất hiện những món đồ chơi các loại mà số lượng lại không hề ít.

Về sau Kỷ Thiệu Quân hắn vì có tinh thần lực mạnh mẽ nên đã đi lêи đỉиɦ cao mà người người mơ ước, nhưng công việc lại chồng chất gấp trăm lần khiến hắn bận rộn sức đầu mẻ trán cho nên hắn không có thời gian dành cho mấy món đồ chơi của mình. Sau khi chết rồi xuyên qua hành tinh này hắn vẫn chưa nếm lại cảm giác đó.

Tiết Tu Kiệt bị động tác vừa xoa nắn vừa trêu đùa cùng một lúc kí©h thí©ɧ y không ngừng rêи ɾỉ, ánh mắt y ướŧ áŧ gian nan nhìn người phía trên mang theo lời cầu xin nhỏ bé: “Mau dừng tay, ta cầu xin ngươi, dừng lại đi, ưmh hư”.

“Dừng lại! ngươi không thấy như vậy rất kì quặc hay sao…a”. Hạt đậu nhỏ bị Kỷ Thiệu Quân mυ"ŧ mạnh một cái, gian nan nói tiếp: “Hai đại nam nhân làm chuyện này…thật hoang đường, mau dừng lại đi..ha a”.

“Chả có gì kì quặc cả, ta chỉ đang giúp người giải quyết rắc rối sẵn tiện tạo cảm giác sung sướиɠ mà thôi”. Nói rồi Kỷ Thiệu Quân đưa tay xuống cho vào lỗ nhỏ giữ hai chân y.

Cả người Tiết Tu Kiệt giật bắn, phô trương đường cong cơ thể hoàn mĩ mà y hàng ngày luyện tập luyện mà có được.

Tiết Tu Kiệt trợn mắt hoảng sợ tột độ la lên: “Ngươi làm gì vậy, tay ngươi đang để đâu thế..ha aa..mau lấy ra!”. Âm thanh Tiết Tu Kiệt nức nở mà cầu xin: “Van ngươi mau lấy ra” cảm giác đau đớn cùng tê dại từ phía sau tràn khắp cơ thể.

“Thật là hoang đường, không thể nào”. Thật kì lạ, cảm giác nóng ngứa phía sau như được thỏa mãn khi hắn ta cho tay vào thành ruột cũng vì thế càng tiết ra dịch nhờn làm cho huyệt động càng ẩm ướt hơn.

“Thân thể hoàng tử thành thật hơn lời nói của người nha”. Kỷ Thiệu Quân nhếch môi, cơ thịt bên trong co bóp ngón tay hắn rất chật nên di chuyên ra vào cần xuất chút lực đạo.

Tiết Tu Kiệt không ngừng rêи ɾỉ, những phần da thịt được bàn tay xinh đẹp ấy chạm vào truyền đến những cơn kí©h thí©ɧ nóng bỏng, cảm giác xấu hổ vấy lên một lớp màn mỏng trên mặt rồi len lõi khắp toàn thân, đời này y quả thật chưa từng nếm trải cảm giác kì lạ không biết miêu tả như thế nào này bao giờ.

“Lần đầu nên ta chỉ dùng tay thôi, Tam hoàng tử đừng trách nhé”.

Lần đầu?, dùng tay? Còn có lần sau nữa ư, nếu không dùng tay thì sẽ dùng thứ gì, Tiết Tu Kiệt thoáng nghĩ, đàu óc y mù mờ hết rồi không thể suy nghĩ được gì nữa.

Nói rồi Kỷ Thiệu Quân nghiêng tới ngậm lấy hạt đẩu ửng hổng đang vểnh trước ngực, bên dưới cho thêm ngón tay vào, lại thêm một ngón nữa khiến Tiết Tu Kiệt không ngừng cong eo, nước mắt sinh lý không ngừng lăn trên má.

Tiếng rêи ɾỉ nỉ non, tiếng va chạm da thịt mờ ám, tiếng lép nhép của dịch nhờn, hai đại nam nhân một trẻ trung xinh đẹp một anh tuấn điển trai, kẻ chỉnh tề người trần như nhộng, hắn phía trên còn y phía dưới, tất cả yếu tố trên hữu ý vô tình mà tạo nên một bức tranh d*m mỹ mà hài hòa đến lạ thường.

Kỷ Thiệu Quân tăng nhanh lực đạo động tác tay không ngừng ra vào khıêυ khí©h vị trí nhạy cảm của Tiết Tu Kiệt, đầu cuối thấp ngậm lấy hạt đậu phấn hồng treo trước ngực y.

Cơn kí©h thí©ɧ mãnh liệt không ngừng đến từ phía trước lẫn phía sau, vị Tam hoàng tử văn võ song toàn, khí chất ngời ngời được vạn người mê hiện giờ đang trầm luân bởi sắc dục.

Tốc độ tay Kỷ Thiệu Quân ngày một nhanh hòa theo tiết tấu run rẩy của người bên dưới, bỗng Tiết Tu Kiệt rên một tiếng, cong eo *phụt*, âm thanh phóng đãng một lần nữa được phát kèm dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng văng tung tóe.

Tiếng rêи ɾỉ chấm dứt thay thế bằng tiếng hít thở khó khăn của người bên dưới. Tiết Tu Kiệt vô lực ngã xuống sàn được Kỷ Thiệu Quân đỡ lấy dìu lên giường.