Chương 16: Chiêm ngưỡng sự nóng bỏng

Cơm nước xong xuôi Tiết Tu Kiệt lại đi tìm Lý Đào Thanh bàn bạc lại một số chiến lược sắp tới, công việc phải xử lí phải nói là chồng chất như núi.

Sau khi thống nhất hết các hạng mục thì trời đã chập tối, Tiết Tu Kiệt hẹn Lý Đào Thanh cùng dùng bữa rồi quay về phòng của mình.

Tiết Tu Kiệt tắm rửa xong xuôi thì không mặc quần áo, để lộ một thân cơ bắp tinh tế xinh đẹp, cơ bụng rắn chắc nhẹ nhàng phân ra từng múi.

Y nhẹ nhàng khoang khoái nằm lên giường chờ Kỷ Thiệu Quân, hai chân tách ra lộ rõ đường v-cut gợi cảm.

Đợi được một lúc bên ngoài hành lang có tiếng bước chân Tiết Tu Kiệt nghĩ rằng Kỷ Thiệu Quân đến vì thế quấn nhẹ một chiếc khăn ngang hông rồi đi ra mở cửa.

Nhưng khi vừa chạm vào ván cửa cánh cửa đóng chặt bất ngờ mở toang va vào người Tiết Tu Kiệt khiến y lùi lại vài bước.

Một thân bóng đen liền xuất hiện tấn công Tiết Tu Kiệt, tên áo đen dùng sức ép y dựa vào sát vào vách, kề đao vào yết hầu nói: “Không được lên tiếng”.

Ánh mắt người nọ luôn nhìn chằm chú thân thể từ trên xuống dưới của Tiết Tu Kiệt nhất là vị trí nhạy cảm phía dưới tạo cảm giác hết sức buồn nôn.

Sau khi chế trụ được Tiết Tu Kiệt tên áo đen dùng dây thừng trói hai tay hai chân y lại rồi quăng lên giường, thủ pháp trói dây của người này cực kì tinh xảo không để nạn nhân có cơ hội thoát ra.

Lúc đầu Tiết Tu Kiệt còn tưởng sát thủ biếи ŧɦái nào của Trương Nam Ninh phái tới xác nhận thực hư chuyện bảo vật nhưng không ngờ lại bắt gặp được ánh mắt quen thuộc, tâm trạng y không biết miêu tả thế nào: “Vương Triều Vũ?”.

Ánh mắt Vương Triều Vũ vẫn nhìn đăm đăm vào vùng cơ thể Tiết Tu Kiệt, lời nói lại mang ý khẳng định: “Ngươi hẳn là người nắm giữ bảo vật đi, ngoài bảo vật ra thì không ai có khả năng gây ra trận thảm sát đó và cũng ngoài ngươi ra ta chả nghĩ được ai khác”.

“Nếu ta nói ta không giữ bảo vật mà để một người khác giữ thì sao”. Tiết Tu Kiệt cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, ánh mắt chú ý quan sát thái độ của hắn.

Vương Triều Vũ nhất thời ngoài ý muốn, không ngờ đối phương lại dễ dàng thừa nhận như thế: “Có phải cái tên nhóc họ Kỷ kia không, vì sao ngươi tìm thấy bảo vật cũng không nói với ta một tiếng mà lại trao cho tên đó nắm giữ, ngươi có xem ta là huynh đệ không?”

“Huynh đệ? Ngươi xem ngươi đã có hành động gì với ta mà bắt ta coi ngươi như huynh đệ”. Tiết Tu Kiệt uyển chuyển hân thể tìm một tư thế thoải mái hơn, chiếc khăn mỏng vắt quanh hông cũng vì thế mà tuột ra một góc.

Hành động ấy hấp dẫn sự chú ý của Vương Triều Vũ, một chút kí©h thí©ɧ nhỏ vô ý đánh động vào con thú dữ bên trong người hắn. Vương Triều Vũ tiến lại sát Tiết Tu Kiệt, một tay hắn chống đở thân thể một tay di động sờ soạn khắp người y.

Tiết Tu Kiệt cảm giác buồn nôn đến cực điểm, từng vị trí Vương Triều Vũ sờ qua đều mang đến cho y cảm giác dơ bẩn như ngàn con gián bò qua: “Ngươi đang làm gì thế, mau dừng tay”.

Vương Triều Vũ cảm thấy sờ thôi chưa thỏa mãn được thú tính của mình nên chuyển sang dùng miệng gặm cắn từng tất da của người dưới thân, miệng thì thào: "Chuyện sáng nay quá gây chú ý, có lẽ bề trên ở kinh thành trong nay mai sẽ có chỉ thị xuống tay với ngươi”.

Sắc mặt Tiết Tu Kiệt hết sức khó coi cố gắng vùng vẩy thân thể tránh thoát cảm giác ghê tởm này, nhưng càng cố vùng vẩy càng kí©h thí©ɧ cho Vương Triều Vũ hưng phấn.

“Nhưng như thế quá hời cho ngươi rồi ta sẽ không để nảo vật có cơ hội phục hồi sức mạnh đâu”. Động tác liếʍ mυ"ŧ của Vương Triều Vũ vẫn duy trì trên hai điểm ửng đỏ trước ngực Tiết Tu Kiệt.

“Ngươi mau dừng tay, ta và ngươi đều là nam nhân kia mà”.

Nói đến đây Vương Triều Vũ như bừng tỉnh, ánh mắt thích thú: “Nam nhân? Không phải hoàng tử Tiết Tu Kiệt ngươi rất thích cảm giác nằm dưới thân nam nhân khác sao, tên Kỷ Thiệu Quân kia chắc cũng chiếm tiện nghi không ít”.

Nhắc đến Kỷ Thiệu Quân tim Tiết Tu Kiệt liền hẫng một nhịp, có lẽ một lát nữa Kỷ Thiệu Quân sẽ đến giải vây nhưng y không thể tưởng tượng được nếu như Kỷ Thiệu Quân nhìn thấy y trong tình cảnh này sẽ có phản ứng như thế nào.

Vương Triều Vũ thấy người bên dưới không kháng cự nữa thì càng đắc ý, ta hắn lần xuống vị trí nhạy cảm phía dưới lớp khăn mỏng; cảm giác tay vừa chạm vào phần mềm mại kia làm cho Tiết Tu Kiệt sực tỉnh lại, y âm thầm thu gối tung một cú bất ngờ bụng dưới Vương Triều Vũ khiến hắn bay ra một khoảng, một kích ngay vị trí yếu hại khiến hắn ăn đau không ít.

Sau khi đá Vương Triều Vũ ra xa Tiết Tu Kiệt liền bật dậy nhảy đến đẩy giường rút lấy chiếc dao găm nhét dưới dối cắt đứng dây thừng, tay chân được giải thoát khiến cho tâm trạng tốt lên không ít, tiện thể cố định chiếc khăn bên hông.

Lúc này là thời gian mọi người nghỉ ngơi ăn tối nên đa số tập trung ở nhà ăn hoặc sân tập nên động tĩnh tròng phòng dù lớn vẫn không khiến người chú ý.

Ổn định thân thể xong rồi Tiết Tu Kiệt mới chú ý đến người đang nằm dưới đất, tâm trạng y lúc này cực kì phức tạp: “Ngươi có gì muốn nói không”.

Vương Triều Vũ cắn răng không nói hắn được huấn luyện nghiệm ngặc trong cẩm y vệ nên chút vết thương này không đáng là gì so với các loại hình tra tấn à hắn từng nếm trải.

“Không nói cũng được vậy ta đoán nhé, có phải ngươi cùng cha ngươi cấu hết làm việc cho Đại hoàng tử không?”.

Thấy Vương Triều Vũ không nói gì Tiết Tu Kiệt định nói tiếp thì cửa phòng không báo trước mà mở toang.

Kỷ Thiệu Quân không chút kiêng dè chậm rãi bước vào bên trong, ánh mắt lạnh lùng quan sát hiện trường: “Không đã dặn là tắm rửa sạch sẽ chờ ta, sao bây giờ lại dùng cái dạng bẩn như thế để gặp ta?”.

Tiết Tu Kiệt thầm kêu không ổn trong lòng, do dự không biết có nên đi tắm lại ngay lúc này không.

Vương Triều Vũ trông thấy Kỷ Thiệu Quân ánh mắt liền căm ghét: “Tên nhóc thối tha ngươi vì cái gì mà được Tiết Tu Kiệt yêu thích cơ chứ, vì ngươi nên Tiết Tu Kiệt mới đối xử với ta như vậy”.

Kỷ Thiệu Quân không phản ứng đến âm thanh khó nghe bên dưới mà đi đến đối diện Tiết Tu Kiệt dùng ánh mắt nghi vấn nhìn y rồi nhìn lại Vương Triều Vũ.

Tiết Tu Kiệt không biết trả lời thế nào nên đành ngậm chặt miệng, trong lòng mang đầy cảm giác áy náy với Kỷ Thiệu Quân.

“Được rồi, đứng sang một bên đi” Kỷ Thiệu Quân ngược lại không gây khó dễ cho y dặn dò một câu rồi quay sang chất vấn Vương Triều Vũ: “Đại hoàng tử chắc thất bại lắm khi có được một thủ hạ như ngươi”.

“Ngươi có ý gì cứ nói thằng nhưng đừng mong lấy được bất cứ tin tức nào từ ta”. Vương Triều Vũ cắn răng nói.

“Ngươi biết không nếu ta là sát thủ ta sẽ trang bị một gói độc dược ở kẽ răng khi làm nhiệm vụ, nếu như bị bắt sẽ cắn độc tự sát để tỏ ý trung thành với chủ nhân; nhưng ngươi có thể nói năng vùng vẫy đến giờ này thì cũng đã hiểu rồi”.

Vương Triều Vũ như bị đả kích không đáp trả được lời nào.

“Có lẽ ngươi khá thích thú với cơ thể của nam nhân này”. Kỷ Thiệu Quân cười thầm bước đến ngồi lên giường, chân này vắt nê lên kia nói: “Vậy để ngươi rửa mắt một lần trước khi chết nhé, coi như đưa tiễn ngươi đoạn đường cuối”.

Nói rồi Kỷ Thiệu Quân ngoắc tay gọi Tiết Tu Kiệt đến gần bên giường, mặc dù không hiểu Kỷ Thiệu Quân đang định làm gì nhưng vẫn nghe theo.

Vương Triều Vũ quay qua nhìn Tiết Tu Kiệt đang đi đến bên giường rồi lại nhìn Kỷ Thiệu Quân, không hiểu đối phương đang nói đến điều gì.

Kỷ Thiệu Quân ngửa ra sau dùng hai tay chống đỡ thân thể một chân nhấc lên khều khều vào vị trí nhạy cảm của Tiết Tu Kiệt khiến mảnh khăn nhô lên một lều.

Tiết Tu Kiệt bất ngờ trước hành động đột ngột của Kỷ Thiệu Quân, vì có kinh nghiệm từ những lần trước nên không dám tránh ra cũng không dám ngăn cản, chỉ đành chịu đựng sự xấu hổ và hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi bị khıêυ khí©h mà thôi.

Vương Triều Vũ ngã ngồi trên sàn trố mắt nhìn một cảnh không dám tin như thế, tuy hắn biết quan hệ giữa hai người họ có điều khác lạ nhưng hắn không ngờ Kỷ Thiệu Quân lại làm chuyện này trước mặt hắn.

Kỷ Thiệu Quân dùng chân trêu chọc cự vật Tiết Tu Kiệt một hồi cảm thấy chán đành đá văng tấm vải duy nhất trên thân thể y, đường cong nam tính đầy đặn của chiếc mông được phô bày hoàn mỹ ra trước mắt, Kỷ Thiệu Quân hài lòng mỉm cười thật tươi.

Vương Triều Vũ mặt nóng lên, bụng dưới vừa ăn đau lại trướng lên hết cỡ.

“Cơ thể ngươi mơ ước không may lại rơi vào tay ta mất rồi, hôm nay được sờ soạng một hồi thích chứ”. Nói đến đây âm thanh Kỷ Thiệu Quân lạnh lẽo đến thấu xương.

Tiết Tu Kiệt thấy hắn tức giận rồi nên ngoan càng thêm ngoan không dám hó hé một lời.

“Đến đây”. Kỷ Thiệu Quân nhìn Tiết Tu Kiệt vỗ vỗ vào một ví trí cạnh bên hắn.

“Vâng ạ”. Tiết Tu Kiệt leo lên giường liền bị Kỷ Thiệu Quân đè xuống.

“Hắn đã đυ.ng đến chỗ nào của ngươi”

Tiết Tu Kiệt nhanh chóng chỉ ra vị trí rồi chờ cơn thịnh nộ của Kỷ Thiệu Quân, nhưng không ngờ Kỷ Thiệu Quân lại móc ra một chiếc khăn tay rồi lao qua hết những chỗ đó.

“Lần sau mà còn bẩn như thế nữa thì đừng gặp mặt ta”.

Tiết Tu Kiệt trong lòng cảm thấy ấm áp, quên mất có sự xuất hiện của người thứ ba trong phòng này: “Chủ nhân hôn ta một cái được không”.

Kỷ Thiệu Quân không nói một lời ban cho y một nụ hôn ước át rồi ngước mặt sang nhìn Vương Triều Vũ với ánh mắt đầy khıêυ khí©h.

“Nhìn cho kỹ, người ngươi ao ước bấy lâu nay đang làm gì với ta”. Nói rồi hắn kéo lại rèm mỏng che lại bên trong.

Sau đó Kỷ Thiệu Quân liền tách hai chân Tiết Tu Kiệt ra, cho ngón tay vào huyệt động bên dưới khiến Tiết Tu Kiệt đỏ mặt rên lên một tiếng.

“Vương Triều Vũ vẫn còn, hay là xử lí hắn rồi làm sau, chủ nhân?”.

“Thì sao, lần trước hắn đã biết ngươi làm gì sau bức bình phong rồi”.

Tiết Tu Kiệt bất ngờ trước đáp án này, không khỏi thở dài một hơi.

“Không muốn?”. Kỷ Thiệu Quân nhướng một bên mày nhìn y.

“Muốn” Tiết Tu Kiệt hơi đỏ mặt đáp.

Vương Triều Vũ nhìn diễn biến trước mắt mà trợn mắt ngoác mồm, hắn không ngờ Tiết Tu Kiệt chính trực văn voc song toàn lại có một mặt như thế này.

Kỷ Thiệu Quân mυ"ŧ lấy hạt đậu trước ngực Tiết Tu Kiệt, một tay kia nhét dư*ng vật giả vào phía sau khiến y rên lên từng tiếng ướŧ áŧ.

“Khi nào ta cho phép mới được ra”.

Tiết Tu Kiệt muốn chạm vào cự vật căng cứng của mình nghe được câu đó đành từ bỏ ý định.

Kỷ Thiệu Quân tăng nhanh động tác đưa đẩy dư*ng vật giả khiến cho Tiết Tu Kiệt thở dốc từng cơn, huyệt động khít chặt nóng rang tiết ra chất lỏng trơn trượt.

Kỷ Thiệu Quân dùng tay xoa nhẹ qυყ đầυ Tiết Tu Kiệt kết hợp động tác ra vào phía dưới; Tiết Tu Kiệt nhận được kɧoáı ©ảʍ cực độ nước mắt sinh lí còn đọng vương trên mí mắt y.

Phía sau tấm màng mỏng vị hoàng tử anh tuấn suất khí chìm đấm trong du͙© vọиɠ, miệng không ngừng thở dốc rên lên từng cơn d*m đãng.

Động tác Kỷ Thiệu Quân càng ngày càng khiến Tiết Tu Kiệt mê mệt, những nơi được hắn chạm vào đều truyền đến kɧoáı ©ảʍ cực độ.

“Chủ nhân ta muốn bắn, làm ơn cho ta ra”. Tiết Tu Kiệt nhịn không nổi nữa đành cầu xin.

“Được”.

Ngay khi được Kỷ Thiệu Quân cho phép Tiết Tu Kiệt không kịp nghĩ nhiều liền phóng thích ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cô đặc đã ứ nghẹn từ lâu; thân thể Tiết Tu Kiệt vô lực dựa vào đầu giường thỏa mãn mà thở dốc.



Triền miên qua đi Kỷ Thiệu Quân một thân y phục chỉnh tề xuống giường bắt Vương Triều Vũ cho Hứa Vũ xử lí, Tiết Tu Kiệt bị để lại trên giường, toàn thân trần như nhộng được che dấu phía sau tấm rèm mỏng.

Vương Triều Vũ thắc mắc vì sao Kỷ Thiệu Quân lại cho hắn xem quá trình ám muội vừa rồi cũng thắc mắc cái thân thể yếu ớt đấy có thể làm gì hắn.

Không riêng gì Vương Triều Vũ Tiết Tu Kiệt cũng có cùng thắc mắc vậy.

Kỷ Thiệu Quân đứng trước mặt Vương Triều Vũ từ trên lạnh lùng nhìn xuống, sau đó không nói một lời chà đạp cự vật cương cứng được giấu sau lớp quần của hắn.

Vương Triều Vũ sau một hồi không chịu nổi liền phóng thích tích phúc đã nhịn lâu của mình, hắn ngượng ngùng nói: “Ngươi định làm gì, ta sẽ không nói gì hết, hết hy vọng đi”.

Kỷ Thiệu Quân nhìn về phía cửa sổ gọi một tiếng: “Bắt hắn đi”.

Rất nhanh bên ngoài xuất hiện một thân ảnh màu tím nhảy vào bên trong phòng, Hứa Vũ lao vào như một cơn gió rồi mang Vương Triều Vũ bị chế trụ bằng tinh thần lực đi.

Tiết Tu Kiệt không biết Kỷ Thiệu Quân định làm gì, nói: “Chủ nhân định xử lí hắn như thế nào”

“Tất nhiên hắn sẽ chết, nhưng trước khi chết hắn phải giúp ta làm một chuyện quan trọng”.

Hứa Vũ sẽ từ từ phá tan trung khu thần kinh của Vương Triều Vũ rồi cấy vào một mầm tinh thần lực, sau khi hoàn thành điều kiện được cấy vào mầm tinh thần này sẽ héo đi cuốn lấy cơ thể đã chết của kí chủ.

Xử lí Vương Triều Vũ xong Tiết Tu Kiệt xuống giường mở rương ra lấy y phục mặc vào: “Chủ nhân ngay từ đầu đã biết hắn có âm mưu sao?”.

Kỷ Thiệu Quân để ý hôm nay Tiết Tu Kiệt không bình thường, hình như hoạt bát hơn thì phải?: “Biểu hiện nôm nay rất tốt, muốn được thưởng gì”.

Tiết Tu Kiệt không ngờ hắn lại nói vậy, bất ngờ quá hắn cũng không biết nói gì “Ta chưa nghĩ ra, về sau ta nói thì còn tính không”.

“Được”. Kỷ Thiệu Quân sờ sờ gương mặt nam tính của Tiết Tu Kiệt đáp ứng với y một tiếng xong lại ngồi lên giường lật xem các tài liệu Hứa Vũ đã điều tra được.

Tiết Tu Kiệt nhích lại đứng cạnh hắn quan sát khuôn mặt non nớt xinh đẹp đang chăm chú nhìn sách trông rất thành thục.

Kỷ Thiệu Quân thấy hắn đứng gần vậy tiện tay xoa nắn hạ bộ vừa với phóng tinh lúc nãy.

Tiết Tu Kiệt cũng không tránh ra để mặc hắn chơi đùa thỏa thích, cách khoảng rên lên vài tiếng phụ họa: “Xem gì mà chăm chú vậy”.

“Hình như hôm nay ngươi hơi nhiều lời”.

Tiết Tu Kiệt đổ một giọt mồ hôi, ngẫm lại cũng thấy quả thật hôm nay mình có hơi khác lạ.

Ngươi một câu ta một câu qua lại một hồi, Kỷ Thiệu Quân chuẩn bị về phòng thì Tiết Tu Kiệt nắm tay hắn lại.

“Này ngươi chọc cho nó cứng lên rồi thì giúp ta giải quyết đi chứ”

“Tự xử đi, ta buồn ngủ”.

Tiết Tu Kiệt hết nói nổi, tiễn hắn ra cửa thì quay về giường xử lí công việc của mình chờ tính phúc xẹp xuống thì mới ngủ.