Chương 12: Biến động Nam cương

Qua nhiều ngày điều tra không có kết quả chuyện dị tượng về bảo vật cũng dần lắng xuống, mọi sinh hoạt trong cung đều trở về bình thường.

Nhưng cuộc sống vốn không cho bọn yên bình quá lâu, hôm nay đội tình báo phía Nam gởi về một phong thư được gởi từ thành Dạ Nguyệt, thành trì lớn phía Nam nước Dạ Yên.

Nội dung trong thư báo cáo đại khái về chiến sự với Hải Uy quốc khiến cho sắc mặt mọi người đều trầm trọng.

Dạ Yên quốc từ lâu đã là con mồi béo bỡ luôn được các đại quốc khác dòm ngó. Lần này Hải Uy quốc muốn xuất binh tấn công có thể hiểu Mãn Điệp quốc đã góp một tay vào.

Nếu muốn đánh chiếm Dạ Yên Hải Uy quốc cần mượn đường của Mãn Điệp băng qua ngã ba sông Tô Điệp hoặc đi qua dãy Tam Kỳ Túc sau đó lại qua sông.

Vì địa hình của dãy Tam Kỳ Túc quá hiểm trở nên Hải Uy vẫn không có hành động gì trong suốt bao năm qua.

Đến lúc này cơ hội đã tới, dự định trong tương lai sẽ có một cuộc chiến dai dẳng quyết định vận mệnh của đất nước.

Vài tháng sau đó bên phía biên cương liên tiếp truyền đến tin chiến sự, đại quân của Lý tướng quân liên tiếp bị đánh bại.

Sau nhiều lần phòng thủ thất bại cuối cùng thuộc hạ dưới trướng Lý tướng quân cũng bỏ lại một thành trấn, ngã ba sông Tô Điệp trở thành lãnh thổ của Hải Uy quốc.

Hiện tại quân đội Lý tướng quân đang trấn thủ tại thành Dạ Nguyệt, nếu mất tòa thành này Dạ Yên quốc sẽ rơi vào nguy cấp.

Bên phía hoàng cung nhanh chóng nhận được tin tức chấn động này. Các bá quan văn võ nhanh chóng đưa ra ý kiến muốn đứa người bên mình ra tiếp viện.

Các phe đều muốn lấy một phần chỗ đứng trong lòng hoàng thượng từ lần tiếp viện này nhưng Tiết Tu Kiệt đã dành lên nói trước.

“Phụ hoàng, nhi thần muốn tự mình dẫn binh cùng Kỷ Thiệu Quân con trai Kỷ tướng quân làm phụ tá vận chuyển quân lương đến Dạ Nguyệt thành mong phụ hoàng toàn thành”

“Không được, Kỷ Thiệu Quân là con trai Kỷ tướng quân trấn giữ phía Bắc, không thích hợp cho lần chi viện này, xin hoàng thượng suy xét”. Một lão quan văn đứng ra phản kháng.

“Xin hoàng thượng suy xét” lần lượt có các lão quan phụ họa theo.

“Vì sao con lại muốn cùng con trai Kỷ tướng quân xuất chinh, ta nghe nói hắn thân thể suy yếu đến luyện võ cũng không thể”.

Tiết Tu Kiệt cũng có chút khổ não, y cũng cho rằng với thân hình của Kỷ Thiệu Quân chắc chắn không đỡ nổi một kích của binh lính bình thường, nhưng hắn đã ra yêu cầu thì y chỉ có thể làm hết sức thôi.

“Nhi thần biết nổi lo lắng của phụ hoàng, nhưng nếu là con trai của Kỷ tướng quân thì sao lại có chuyện yếu đuối kia chứ, chuyến đi lần này coi như cho hắn một lần trải nghiệm về sau còn nối nghiệp Kỷ gia”. Y đảo mắt một vòng qua các lão thần phản đối.

“Về chuyện Kỷ tướng quân trấn quân phía Bắc nhưng Kỷ Thiệu Quân lại làm phụ tá cho nhi thần xuất quân phía Nam không có gì là không thích hợp cả, đất nước lâm nguy không phải là rất cần trợ giúp của nhân tài sao, phân rõ phía Bắc hay phía Nam còn quan trọng hay sao”.

“Trẫm cũng không có ý kiến gì, nhưng ta còn một điều muốn nói”. Long Khởi đế từ tốn nhìn đứa con ông yêu mến.

“Xin phụ hoàng cứ nói”.

“Trẫm cũng đã ngồi trên ngai vàng này lâu rồi, trải qua biết bao sóng gió cũng đã đến lúc lui về sau. Trận chiến này có ảnh hưởng sâu sắc tới quốc gia ta, Hải Uy quốc lại có Kỳ Lân cát con nhớ phải hết sức cẩn thận”.

Trận chiến này nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn mấy nhưng nó ảnh hưởng đến vị trí của Dạ Yên trong ngũ đại cường quốc, nếu toàn thắng trở về có thể giữ vững vị trí của mình, còn nếu không…khẳng định tương lai sẽ bị các đế quốc khác xâu xé thành từng mảnh.

Các bá quan văn võ đều biến sắc, ‘Không lẽ ngụ ý của hoàng thượng là nếu Thái tử toàn thắng trận này hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho thái tử sao’.

Cả tòa điện đều chấn động trong âm thầm, mọi kế hoạch của các bên đều phải thay đổi gấp rút.

Bàn bạc kỹ lưỡng một hồi, xác nhận các công việc đều được bàn giao ổn thỏa liền cho bãi triều.

Người rời khỏi hoàng cung đều có sắc mặt khác nhau nhưng ăn ý đều khẩn trương mà lao đi. Tiết Tu Kiệt đẩy nhanh tốc độ bước chân quay về biệt phủ của mình sắp xếp công việc sắp tới.

Trở về tẩm phòng Tiết Tu Kiệt chưa kịp thả lỏng tâm tình thì thấy một bóng đen ngồi trên giường y, thoáng tăng cảnh giác thì nhìn rõ người ra tay là ai, lúc này y mới thở dài một hơi thu lại vẻ đề phòng.

“Ta còn tưởng là thích khách nào to gan vậy, sao ngươi vào được đây?”. Y hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Kỷ Thiệu Quân lúc này.

“Hoàng tử phản ứng thật nhanh”. Kỷ Thiệu Quân nhướng một bên mày: “Ta không được vào đây sao?”

Tiết Tu Kiệt nhìn thật sâu về phía Kỷ Thiệu Quân: “Ngươi tìm ta là có việc gì sao”

“Ta tìm sủng vật vui đùa một lát, lại nói ta nghe nói Hải Uy quốc có động?”.

Nét mặt Tiết Tu Kiệt có chút hồng, y không được tự nhiên mà nói: “Đúng là có động, lần này ắt xảy ra một cuộc chiến lớn nên ta đã xin phụ hoàng tự thân xuất chinh, cũng xin được cho ngươi đi theo vận chuyển lương thực”.

“Vận chuyển lương thực sao? Khá tốt đấy”.

“Tình hình chiến hỏa ở đó căng thẳng ta thắc mắc ngươi muốn ra đấy làm gì?”.

“Ngươi cứ làm việc của mình không cần quan tâm ta làm gì…còn bây giờ”. Ánh mắt Kỷ Thiệu Quân dừng trên người y: “Sau này ở riêng với ta gọi là chủ nhân”

Tiết Tu Kiệt thoáng sửng sốt, muốn phản kháng nhưng chạm phải ánh mắt của hắn nên không thốt được lời nào chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

“Gọi một tiếng”.

“Ch..chủ nhân”. Y có chút không quen lắm với cách hành sự của người này.

“Hôm nay ta có đồ chơi mới cho ngươi, có chờ mong không nào”. Kỷ Thiệu Quân cười đặc biệt đáng yêu với Tiết Tu Kiệt, nhưng hành động lại chả có chút dính liếu gì với nụ cười này.

Hắn lấy từ trong áo ra một vật thể hình trụ kì lạ màu bánh mật, khi vật thể xuất hiện trước mặt y thì không cần nói Tiết Tu Kiệt cũng biết đó là gì, nhưng có chút không hiểu dùng vật này làm gì.

“Cái này…dùng để làm gì, sao lại có hình dạng của cái ấy chứ?!”

“A, này là thứ đồ chơi đặc biệt yêu thích của các thú cưng, nếu như hôm nay ngươi có biểu hiện tốt ta sẽ có thưởng cho ngươi”. Nói rồi hắn tiến lại một chiếc bàn cạnh cử sổ, nói: “Đến cởi bộ triều phục rắc rối của ngươi ra”.

Tiết Tu Kiệt chậm rãi vừa cởi triều phục vừa tiến tới Kỷ Thiệu Quân, khi đến đối diện hắn thì cũng cởi chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng.

Y trần trụi đứng trước mặt thiếu niên, phô bài thân thể cao lớn cường tráng, cơ bắp rắn rỏi xinh đẹp, đường v-cut cực kì bắt mắt mà toát lên vẻ gợi cảm khôn cùng, hơi thở nam tính hòa cùng nét điển trai của khuôn mặt.

Kỷ Thiệu Quân không khỏi cảm khái, thoáng một chút thất thần nhìn nam nhân nọ rồi rất nhanh liền biến mất.

Tiết Tu Kiệt không nhận ra tia bất thường của hắn, có hơi cứng nhắc ngồi lên bàn rồi tách hai chân ra.

Sau khi Tiết Tu Kiệt đã ổn định tư thế, cứ tưởng Kỷ Thiệu Quân làm lại động tác lần trước thì bất ngờ bờ môi được che phủ bởi nhiệt độ ấm nóng.

Tiết Tu Kiệt thoáng bất ngờ với hành động đột ngột này của hắn, không biết làm sao mà mặc Kỷ Thiệu Quân chiếm giữ, xúc cảm ngọt ngào lạ lẫm khiến thần trí y hơi mờ mịt, miệng hơi há tạo cơ hội cho Kỷ Thiệu Quân tiến vào.

Bên trong khoang miệng bị chiếc lưỡi linh hoạt của Kỷ Thiệu Quân chiếm đoạt, hai tay Tiết Tu Kiệt dùng lực mà chống đỡ phía sau, phần hông vì thế mà nâng lên đôi chút.

Chiếm giữ khoang miệng thơm ngọt của Tiết Tu Kiệt Kỷ Thiệu Quân sẵn thế mà dùng tay khuếch trương bộ phận phía sau của y.

Tiết Tu Kiệt bị hôn đến thiếu dưỡng khí cố gắng chống cự, tiếng môi lưỡi quấn quýt đầy ám muội từng chút phát ra trong tẩm phòng.

Sau một hồi dây dưa Kỷ Thiệu Quân mới buông tha y, nhìn y mặt mũi đỏ bừng không biết do ngượng hay do ngạt thở mà có chút buồn cười.

Kỷ Thiệu Quân nở một nụ cười: “Bắt ngươi hôn chứ đâu có bắt ngươi nhịn thở đâu”. Tiếp đó hắn liền tách ra khỏi người Tiết Tu Kiệt, dùng đồ vật bôi trơn lên dư*ng vật giả trước ánh mắt sững sờ mà hiếu kì của y mà nhét nó vào huyệt động phía sau.

Tiết Tu Kiệt không nén được mà gầm lên một tiếng, cảm giác đau rát xé rách da thịt từ phía sau không ngừng truyền đến khiến y muốn kháng cự.

Bỗng một cú bất ngờ tát ngay mặt Kỷ Thiệu Quân khiến hắn sững sờ, không thể tin mà nhìn về phía Tiết Tu Kiệt vẻ mặt cũng không kém hắn là bao.

Không khí trong phòng dần trầm lắng lại, không gian yên tĩnh có thể nghe tiếng kiên rơi.

Kỷ Thiệu Quân trầm mặt đứng dậy bước ra khỏi tẩm phòng, Tiết Tu Kiệt phía sau lõa thể thất thần mà nhìn hắn rời đi đến một lúc lâu sau mới khôi phục lại.

Cảm giác tội lỗi không ngừng dâng trào, trong lòng mất mát một mảng mà thu dọn quần áo rơi rớt trên sàn. Chợt nhận thấy chiếc dư*ng vật giả lăn lốc dưới chân bàn.

Tiết Tu Kiệt chần chờ chút rồi nhặt lên, bắt chước động tác của Kỷ Thiệu Quân mà nhét dị vật trở lại, cơn đau rát truyền đến mang theo chút sung sướиɠ khó tả, nhưng…’Cho vào rồi sau đó làm sao’, y chưa từng thấy thứ đồ chơi này nên biết dùng thế nào.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh thiếu niên nọ, Tiết Tu Kiệt nhớ lại lúc Kỷ Thiệu Quân cho ngón tay vào vị trí ấy mới thử di chuyển dư*ng vật giả ra vào, “Ưm…” cảm giác sung sướиɠ không khỏi khiến y rên lên thành tiếng.

Kɧoáı ©ảʍ thúc đẩy động tác y mỗi lúc một nhanh, cự vật phía trước căng cứng khoe ra đường cong xinh đẹp, chất dịch nhờn vương vãi khắn thân thể cường tráng tuấn lãng của y, không khí nóng ẩm tràn ngập hơi thở sắc dục.

Dị động dư*ng vật như chạm đến đỉnh điểm, Tiết Tu Kiệt thoáng uốn cong eo phóng ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, cảm giác sung sướиɠ tuyệt mĩ này khiến cho Thái tử Tiết Tu Kiệt trầm mê không muốn chối bỏ.