Chương 06: Thân thể mềm mại của tiểu loli

Hồ Viên Viên nhìn đôi môi dày ướŧ áŧ của tướng quân, không biết vốn là dày hay hôn bị sưng.

Hồ Viên Viên rất muốn mắng hắn, tuy rằng trước đó đều ba bữa cơm miệng đối miệng mớm ăn, nhưng nàng vẫn cho rằng nơi này đối với người bệnh kén ăn có cách điều trị chữa bệnh như vậy, nhưng vừa mới răng môi quấn nhau nhất định không phải là cách điều trị chữa bệnh.

Hồ Viên Viên đến nơi này còn chưa mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng phát hiện âm thanh không quen phát ra, nghĩ lại, nếu như bây giờ nói chuyện, chẳng phải mọi chuyện sẽ khác sao. Có phải hay không liền bắt đầu chấp nhận nơi này?

Suy nghĩ tới lui, Hồ Viên Viên trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng không nói ra, chỉ có thể giận trừng mắt với tướng quân.

Tướng quân rất bình tĩnh, rất tự nhiên cầm lấy cốc nước uống một ngụm, rồi hướng tới trước mặt Hồ Viên Viên. Hồ Viên Viên ngẩn người một lúc, không biết nàng có phải bị tướng quân ăn đậu hũ? Hay là nàng trong mơ phán đoán?

Bởi vì vẻ mặt của tướng quân quá nghiêm túc nhưng nàng nhớ rõ ràng khi mới mở mắt là lúc tướng quân ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, chẳng lẽ là nàng trong mơ thấy tướng quân ăn đậu hũ sao?

Tóm lại Hồ Viên Viên bởi vì vừa mới được hôn sinh lòng bài xích, theo phản xạ tránh về sau.

Tướng quân nuốt nước xuống hỏi: "Nàng muốn tự mình uống nước?" Giọng nói này thật sự là mạnh mẽ lại có từ tính, giống như âm điệu của đàn Cello khiến Hồ Viên Viên không bất giác lắc đầu một cái.

Tướng quân đem nước đưa đến trước mặt Hồ Viên Viên, nàng dừng lại lắc đầu, thế mà tướng quân lại uống thêm một ngụm nước rồi tiến lại gần mặt nàng.

Nàng không uống thì tướng quân sẽ đút ăn, hai kiểu này nàng đều không muốn đâu.

Hồ Viên Viên cảm thấy thật xoắn xuýt.

Trước kia chưa từng chú ý tướng mạo người cho ăn này, lúc này nàng chẳng những thấy rõ tướng mạo của tướng quân, còn có thể cảm nhận sâu sắc được đây là người giám hộ của tiểu loli, là nam nhân trẻ mới hai mươi tuổi, hơi thở nóng bỏng của nam nhân.

Lần nữa bị cho ăn, nam nhân này cúi người khiến Hồ Viên Viên theo phản xạ run lên, cánh tay ôm ở đằng sau chạm vào làn da nổi da gà lên.

Trước kia nàng bỏ qua mọi thứ xung quanh, hiện tại nàng vẫn đang cố gắng bỏ qua mọi thứ xung quanh.

Sau đó đến giờ đút ăn Hồ Viên Viên ở trong lòng đọc niệm: "Nhân chi sơ, tính bản thiện. . .", hoặc cố gắng nghĩ: "Đây là đút ăn thôi, chỉ là đút ăn thôi." Tâm trạng căng thẳng quá.

Đêm nay, Hồ Viên Viên ngủ say, cảm giác gió đêm nay có chút lạnh, một lát sau toàn thân bắt đầu phát sốt, càng ngày càng nóng, đầu nóng và đau, cả người đau nhức. Hồ Viên Viên trong lòng vui mừng. Chắc là cảm mạo đi.

Ở cổ đại, bị cảm mạo thế này sẽ chết người, có lẽ lần này nàng sẽ chết đi. Rốt cụôc cũng được giải thoát rồi.

Mặc dù trong lòng mừng rỡ, nhưng cơn đau sốt cao vẫn khiến nàng nhịn không được rêи ɾỉ. Lục Nhi ngủ ở bên cạnh phòng bên cạnh, nhẹ giọng rêи ɾỉ cũng không có đánh thức nàng.

Sau đó trong mơ hồ Hồ Viên Viên nghe được tướng quân tức giận. Tiếng hô quát vang lên, người làm tướng quân tức giận thật là gặp xui xẻo. Sau đó có người lảo đảo chạy vào, có người lảo đảo chạy ra ngoài, có người chỉ khóc. Chẳng lẽ tiểu loli đã chết rồi?

Có một lão đại phu nói rằng đây là gió lạnh xâm nhập gây nhiễm phong hàn, cô nương tích tụ tâm bệnh huyết mạch suy kiệt, muốn chữa khỏi bệnh cần bồi bổ và giữ ấm người.