Chương 5: Cho ăn có nguy hiểm

Mặt trời lên rồi lặn, không biết qua bao nhiêu ngày, tâm trạng của Hồ Viên Viên từ đau thương đến chết lặng, rồi từ chết lặng đến tuyệt vọng, nàng cảm thấy cơ hội trở lại hiện đại càng ngày ít hơn. Không có chờ mong gì vào cuộc sống, khiến cho nàng càng toàn tâm toàn ý muốn chết.

Đôi khi nghĩ lại, nàng hiện tại như bây giờ, rất giống căn bệnh tâm lý trầm cảm phổ biến ở hiện đại.

Nhớ rõ nàng dạy học tại trường học vì muốn dạy kèm học sinh tốt hơn, đã từng nghiên cứu qua về bệnh trầm cảm, ấn tượng sâu sắc một số dấu hiệu bệnh trầm cảm, bao gồm không có hứng thú với sinh hoạt hằng ngày hoặc giải trí, không có cảm giác vui vẻ, tâm trạng lên xuống thất thường hay khóc thút thít, không thể tập trung chú ý, nàng giống như bị mắc phải.

Khó trách những người bị trầm cảm thường sẽ tự sát, nàng cũng là một lòng muốn chết đây.

Phần lớn thời gian Hồ Viên Viên đều là nằm ở trên giường ngẩn ra, trời tối rất lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc trời sáng bởi vì nằm thời gian dài nên mơ màng, trong đầu sẽ hiện lên rất nhiều chuyện, chẳng hạn không chết đói còn có thể chết như thế nào? Các cách chết khác đều rất đau thực đáng sợ.

Nghĩ tới ở hiện đại nàng đã chết thì người nhà sẽ khổ sở không? Lão công sẽ tái giá sao? Nghĩ tới đối thủ một mất một còn, tướng quân khi nào có thể xuất trận đánh giặc, có thể hay không đừng quản nàng.

Hôm đó khi mở to mắt, Hồ Viên Viên đã nhìn thấy lão công của nàng, nàng cực vui mừng mà khóc và nói: "Ta rốt cuộc đã trở lại."

Hai tay ôm chặt lão công khóc rống không ngừng, lão công kỳ quái nói: " Ai đã trở lại? Ngươi vừa mới không cẩn thận ngủ, chén bát trong bồn còn chưa rửa, quần áo cũng chưa giặt."

Hồ Viên Viên nói: "Ngươi không biết, ta đã mơ rất lâu, liền giống như là thật, ta thực sợ hãi, thật sự rất sợ hãi."

Hồ Viên Viên rơi lệ đầy mặt, nàng cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng của lão công khẽ chạm vào mặt nàng, nuốt hết những giọt nước mặt trên khuôn mặt, nước mắt chảy xuống khóe môi, lão công cũng nuốt hết giọt nước mắt ở khóe môi, hôn lấy đôi môi của nàng.

Hắn hôn lấy đôi môi ấm áp của nàng, ngậm lấy cánh môi nàng, tiếp theo đầu lưỡi vươn ra tiến vào trong miệng của nàng khuấy đảo, kéo đầu lưỡi, ngậm nhẹ lấy đầu lưỡi của nàng, Hồ Viên Viên nghĩ sao hôm nay lão công như thế nào sẽ cùng nàng hôn lưỡi, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Hắn hôn lấy đầu lưỡi, mυ"ŧ đầu lưỡi nàng, làm Hồ Viên Viên đột nhiên cảm thấy xương cũng tê rần, thân thể bủn rủn. Hồ Viên Viên ôm thật chặt lão công, trong miệng không ý thức mà phát ra tiếng: "ưʍ..." .

Nàng cảm thấy lão công vẫn luôn thận trọng, đáng tin cậy, hôm nay sao thông suốt có tình thú, cảm giác hôn lưỡi thật là mãnh liệt bắn ra bốn phía. Toàn thân bủn rủn vô lực, nhưng lão công gắt gao mà ôm lấy nàng, hai người hô hấp đan xen nhau, thân thể không thể tách rời.

Hắn càng mãnh liệt khuấy đảo đầu lưỡi nàng, tiến vào trong miệng Hồ Viên Viên dùng sức mυ"ŧ đầu lưỡi, liên tục không ngừng. Hồ Viên Viên chỉ có thể tiếp tục mà không ngừng ậm ừ.

Sau đó, Hồ Viên Viên nghe được một tiếng trầm thấp "Ưʍ...". Nàng ngây ra một lúc, đây không phải âm thanh của lão công.

Mở to mắt, trong tia nắng sớm mai ánh sáng nhạt nhoà, một khuôn mặt tuấn tú hiện ra trước mắt nàng, lông mi cực dài rung động, nam nhân đang dùng môi mυ"ŧ đầu lưỡi nàng, đó là vị tướng quân khiến cho nàng không bao giờ thấy tốt.

Nơi này là mơ hay là nàng mơ ở hiện đại? Hồ Viên Viên trong lòng có ngàn vạn con ngựa đang chạy qua, thì ra nàng vẫn ở nơi quỷ quái này, rốt cuộc đây là năm nào tháng nào, ta thao!