Chương 07: Chăm sóc người bệnh

Hồ Viên Viên cảm thấy nóng quá. Nàng sốt cao khiến khắp người đều đau nhức. Có người cởϊ áσ ngủ của nàng, lấy khăn ấm lau lưng và eo cho nàng, đây là lau nước ấm thay bằng tắm đi. Cách hạ sốt này, trước kia nàng cũng đã làm cho nhi tử, không nghĩ tới người cổ đại cũng biết cái này.

Có người lau liên lục, làm Hồ Viên Viên cảm thấy lưng thoải mái dễ chịu, nhưng chỉ một lúc, nóng quá, nóng quá, nàng cảm thấy mình như nướng trên đống lửa. Sau đó có người lật người nàng lại, bàn tay to lấy khăn ấm lau mặt, lau cổ, lau ngực. Sau đó, khăn ấm lau bụng dưới, lau hai chân cho đến bàn chân. Khăn ấm làm Hồ Viên Viên cảm thấy thoải mái dễ chịu nhẹ giọng phát ra, nhưng rất nhanh trở nên nóng quá, tế bào trên người nàng đau đến mức vặn vẹo rêи ɾỉ. Khăn ấm lần nữa an ủi toàn thân trên dưới da thịt nàng. Cuối cùng, người Hồ Viên Viên toát mồ hôi, có hai tay lấy ra khăn khô nhẹ nhàng lau đi tất cả mồ hôi, mệt mỏi quá, để nàng ngủ một chút đi .

Cảm giác còn ngủ chưa đủ, Hồ Viên Viên dần dần lạnh lên, nắm chặt chăn bông, vẫn còn lạnh quá. Nàng sờ tới phía trước có cái gối ôm vừa to vừa nóng, hai tay hai chân ôm lấy, hơi ấm khiến nàng thoải mái dễ chịu. Nhưng gối ôm này cứng quá, nàng muốn ôm chặt hơn, muốn ôm trong ngực, nhưng gối ôm vẫn bất động cứng rắn lạ thường, mơ hồ nghĩ: "Cái gối ôm này khó dùng, quá cứng muốn đổi quá."

Thế là Hồ Viên Viên thu tay chân về, rồi cuộn người thành quả bóng nhỏ làm ổ bên trong gối ôm, gối ôm bao quanh nàng, da thịt trần trụi được gối ôm lớn bao quanh chặt chẽ, gần như không lọt một tí nào ra, lại đắp lên chăn bông thật dày. Cơ thể đông cứng Hồ Viên Viên cuối cùng chậm rãi ấm áp lên. Lúc này, nàng còn cố chấp nghĩ: "Gối ôm rất tốt và ấm, nhưng mà cứng quá. Chờ nàng tỉnh lại nhất định phải ném nó đi"

Không biết qua bao lâu, Hồ Viên Viên rốt cục có chút sức lực mở mắt ra, toàn thân nàng trần trụi cuộn trong lỗ nhỏ, chưa nhìn thấy rõ, trước mắt có cái tròn màu nâu, ở giữa thẳng đứng điểm chấm màu nâu đậm, nàng đưa ngón trỏ tay phải ra gẩy gẩy, điểm chấm màu nâu đậm dường trở nên nhăn nheo căng đầy, lại gẩy gẩy rồi lại trở về như cũ, chẳng lẽ có cơ quan điều khiển.

Đợi khoảng cách gần một chút, Hồ Viên Viên rốt cục tỉnh táo lại, đó chính là ngực của nam nhân. Hồ Viên Viên trần trụi nép vào trong ngực nửa trần trụi của tướng quân, nàng cuối cùng từ bỏ tất cả kiên trì cùng khí chất mắng: " Chết tiệt !"

Nơi này không chỉ là nơi quỷ quái, nơi này còn Thiên Lôi lăn lộn. Tướng quân này không chỉ trí thông minh đáng lo, hắn là không có trí thông minh, não tàn, não đặc biệt lớn. Xuyên qua đến nơi này, Hồ Viên Viên cảm thấy nàng thực sự quá ủy khuất.

Tướng quân cũng tỉnh, hắn nhìn có chút tiều tụy, khiến Hồ Viên Viên đầy lời mắng trong người nhất thời nói không nên lời, bọc lấy chăn mền chỉ nói câu: "Ta muốn mặc quần áo" quá lâu không nói gì, lại bệnh nặng một trận, tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra câu này.

Tướng quân đứng dậy đi đến trước tủ nhỏ, mặc dù hắn chỉ mặc quần trong mỏng, phía trên buộc dây lưng lỏng lẻo treo ở mông eo, nhưng hắn dường như không quan tâm, lấy ra áo ngủ màu trắng, sau đó trở lại muốn giúp Hồ Viên Viên mặc vào. Nàng đương nhiên không muốn, nói với hắn: "Muốn Lục Nhi."

Hồ Viên Viên có chút gấp, ở nơi này tức giận có thể chờ rồi lại phát tiết, nhưng có chuyện nhất định phải lập tức phát tiết, đó chính là đi nhà xí, vị tướng quân này ngươi mau cút đi. Ta muốn đi tiểu. Trời ạ.