Chương 39: Khuynh Trần Cũng Khuynh Tâm

Mà mấy ngày nay, khoảng cách giữa hai người đoán chừng còn chút vết nứt, nếu nói hóa giải cũng tính là hóa giải, có thế nói là rất tốt nếu không nói đến chuyện tình cảm, chỉ là so với trước kia, thiếu chút công phu đấu mồm mép với nhau mà thôi.

Nam Phác Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, cũng không biết hắn đang khen mình hay cố ý đùa giỡn, dù sao bất luận cái nào bản thân cũng đều không thích, dứt khoát không quan tâm.

Lúc này thị nữ đã giúp y sửa sang búi tóc, y đứng lên, đi đến cách gian không người, sau khi thay áo khoác đỏ hoa lệ mô phỏng theo cơ thϊếp hoàng cung, cùng Gia Cát Dật cùng nhau đi vào ngoại thất.

Chỉ thấy y khí chất hào hoa phú quý, mái tóc dài như gấm dùng trâm san hô hồng ngọc vãn thành trụy nguyệt trâm bên dưới gắn một loạt mành trang sức lưu ly, càng lộ vẻ quyến rũ ung dung, nhan sắc xinh đẹp lịch sự tao nhã điểm trang hoa mai nhàn nhạt, xa cách gương mặt thanh lệ vốn có, vì biến thành nữ nhân mà trút bỏ sự rụt rè ngây thơ lạnh lùng kia lộ ra dấu vết của sự quyến rũ, chợt nhìn thấy liền câu hồn nhϊếp phách! Nếu ban đầu phong tư trác tuyệt khuynh quốc khuynh thành tựa đích tiên, thì bây giờ tựa như tiên tử rơi vào trần tục nhiễm chút bụi trần khiến nam tử cư nhiên mất hồn phách, đôi mắt phượng hẹp dài kia, ánh mắt trong sáng kia, chỉ liếc một cái, liền khiến người lâm vào vạn kiếp bất phục!

Biết rõ đối phương là nam tử giả trang mà thành, nhưng vẫn khiến mọi người ngưng hô hấp, loại vẻ đẹp kỳ lạ vượt qua phân biệt giới tính, bất luận là nam hay nữ, đều kinh ngạc đến không nói thành lời.

Thấy nam nhân yêu dấu bị nhiều ánh mắt kinh ngạc cùng ngưỡng mộ đánh giá như vậy, trong lòng Gia Cát Dật khó chịu, nói với mọi người: “Xin hỏi bầu gánh ở đâu?” Một lời đánh vỡ bầu không khí trầm tĩnh, đại sảnh lập tức khôi phục lại tiếng người nói chuyện.

Lúc này một gã sai vặt đi ra phía trước duỗi tay ngăn cản thì thầm cùng hắn một phen.

Nói xong, Gia Cát Dật cau mày, vung tay, gã sai vặt liền lui đi.

“Sao vậy?” Nam Phác Nguyệt thấy ánh mắt hắn sâu thẳm, giống như xảy ra chuyện.

Hắn xoay người nhìn về phía y, thấp giọng nói: “Nơi này không thuận tiện, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Đi đến bên ngoài đại sảnh, thần sắc Gia Cát Dật u ám, sau đó dán bên tai y trầm giọng nói: “Phu Cung nói cho chúng ta biết, sau khi hành động kết thúc, không cần lo cho hắn.” Nam Phác Nguyệt ngớ ra, hắn tiếp tục nói, “Hơn nữa ……hơn mười vị diễn cùng chúng ta trong gánh hát, đều là tướng quân tử sĩ, đến lúc đó sau khi bắt được lão thất phu Ngô Chi Sung kia sẽ tự hộ tống chúng ta rời đi, đến nỗi sống chết của bọn họ cũng không cần chúng ta quản.” Nói xong chăm chú nhìn y.

Dẫu sao cũng ở chung với những người này một đoạn thời gian, nếu nói không có tình cảm thì là giả, lúc này nghe được dù sống dù chết cũng không cần lo cho họ, Nam Phác Nguyệt chỉ cảm thấy có loại cảm giác vô lực, sau khi trầm mặc, y khẽ gật đầu.



Trong viện ** Thành thủ phủ.

Treo đèn, trải thảm, nơi nơi giăng đèn kết hoa, khách khứa reo hò tấp nập không dứt, tỳ nữ gã sai vặt bận rộn tới tới lui lui, mắt thấy tiệc tối sắp bắt đầu, ở hậu đài Gia Cát Dật tiến đến bên tai y, nhẹ giọng hỏi y: “Căng thẳng không?”

Hơi thở ấm áp phả bên tai Nam Phác Nguyệt, ngứa ngứa, tuy cảm thấy có chút ái muội, nhưng trong đó bao hàm cả sự quan tâm khiến y không nhịn được cũng nhẹ giọng trả lời: “Không căng thẳng.”

“Ừm, nhớ rõ lát nữa trên đài bất luận phát sinh tình huống nào đều chớ kinh hoảng.”

Nam Phác Nguyệt không đáp lại, điều này y đều biết, bản thân cũng không phải tiểu hài tử, vẫn nghĩ không thông vì sao gia hỏa này tiếp tục dặn đi dặn lại y?

Sau khi vài ca vũ hoa lệ lần lượt chào cảm ơn liền đến vu diễn 《 Lương Châu biệt ký 》, bầu gánh thúc giục mọi người chuẩn bị, may mắn thay mười mấy tử sĩ đều là người can đảm, không hề lộ ra hoảng loạn chi sắc, lại nhìn Gia Cát Dật cùng Nam Phác Nguyệt, hai người càng vững vàng bình tĩnh, tâm đều hiểu rõ tất cả lưu trình, chỉ chờ thời cơ thích hợp ra tay hành động.

Mấy ngày này, kỹ thuật múa của Nam Phác Nguyệt tuy không dám phóng đại khen có bao nhiêu tốt, nhưng chỉ bằng khuôn mặt mê đảo khôn lường của y, vừa lên đài, liền khiến mọi người dưới đài náo động, thêm vào đó lúc này đã vào đêm, dưới ánh đèn, quả thật đẹp đến tận cùng, may mắn là y đã quen với điều này, đạm nhiên nhảy theo tiết tấu.

Trên đài như cũ khua chiêng gõ mõ biểu diễn, nhưng dưới đài có một vị quý nhân từ khi hai người lên đài, tầm mắt vẫn luôn không rời bọn họ.

Vị quý nhân được nhắc đến vào lúc này mặc một thân y phục phác họa hoa văn với những đường viền của bảo vật, nghiêng nghiêng trâm chim nhạn lạc bình sa cài trên đầu, tóc đen tản mát tùy ý rơi trên vai, lộ rõ mị thái đến cực điểm, lại nhìn dung mạo thanh nhan tú mỹ của hắn, người có thể không dựa vào hóa trang mà vẫn nam thân nữ tướng , ngoại trừ Ngụy quốc Tư đồ Lâm Khuynh Trần, chỉ sợ không có người thứ hai.

Giờ khắc này, đôi mắt đẹp đào hoa của hắn gắt gao khóa trụ trên vị nữ tử hấp dẫn người mục nhất trên đài —— Nam Phác Nguyệt, đợi đến khi nhìn thấy rõ, môi mỏng hơi hơi mím lại, tinh quang trong ánh mắt kia chợt lóe, hắn đã nhìn thấu thân phận của hai người kia.

Mà đối với mục đích Gia Cát Dật cùng Nam Phác Nguyệt tới đây, hắn căn bản vô tâm suy nghĩ, tới đây ám sát cũng được, hay là tìm hiểu tình hình địch cũng thế, hắn hết thảy đều không có hứng thú, tính cách hắn xác thực rất kỳ quái, giờ khắc này điều duy nhất có thể khiến hắn hứng thú chính là mỹ nam tử đã gặp mấy ngày trước trong Vạn Phương Viện, hắn vẫn nhớ rõ một thoáng kinh hồng khi hắn từ trên lầu nhìn xuống, nhỡ rõ sự dịu dàng khắc cốt ghi tâm khi nam tử chủ động kéo hắn vào trong lòng, nhớ rõ y cau mày hay y tươi cười, y ưu tư hay y tức giận, kể từ đó, hắn liền tâm tâm niệm niệm, sai người tìm hiểu……

Không nghĩ tới nhanh như vậy liền lại gặp mặt, hắn đang lo không nơi thân cận, Lâm Khuynh Trần nhìn chắm chú Nam Phác Nguyệt trên đài, trong trong cười xấu xa.