Chương 40: Sao Ngươi Có Thể Vô Tâm Như Vậy

Trên trụ đài cao, ánh đèn rực rỡ chiếu lên thảm đỏ thẩm như hiện lên một màu máu chói mắt kinh tâm, lúc này, “Lưu Dục” trong vở diễn bị thương ngã xuống đất, “Lạc Thi Âm” bi thống đến cực điểm ngay sau đó liền rút kiếm tự vận, trong khắc tự vẫn kia, khiến những quan to hiển quý đang trầm mê trong vở diễn một mảnh kinh hãi! Rõ ràng đã sớm biết được lịch sử, nhưng vẫn không thể khống chế mà phát ra các loại cảm thán, hay là vì thương xót cho sinh ly tử biệt trước mắt! Tóm lại, mặc dù mọi người đều biết đây chỉ là diễn mà thôi, cũng nhịn không được mà sinh ra đồng cảm, cam nguyện trầm luân.

Khi sắp hạ màn, Gia Cát Dật phát huy vai diễn “Lưu Dục” ôm lấy “Lạc Thi Âm” trên thảm đỏ, giai nhân đã mất, tâm bi thương! Không biết là do nhập vai diễn, hay là do bản thân không chuẩn bị trước, lúc này, hắn thế mà vi phạm tình tiết lịch sử cúi người “hôn” “nàng”…….

Sớm đã không phân biệt được hắn đang diễn hay không, khi cảm nhận được sự mềm mại trên môi y vừa kinh ngạc vừa tức giận, Nam Phác Nguyệt nhịn không được mà mắng trong lòng: Đáng chết! Rõ ràng trong kịch không có đoạn này, hắn đang làm cái gì?! Nhưng lý trí rất nhanh chiến thắng cảm tính, biết tại thời khắc mấu chốt như vậy trăm triệu không thể hành động bừa bãi, thành công hay thất bại là ở khắc này, y không thể vì cá nhân mà làm hỏng đại cuộc, vì thế, nụ hôn này duy trì hồi lâu cho đến khi Gia Cát Dật tận hứng mới rời khỏi cánh môi y một phân, môi mỏng khẽ mở lấy âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: “Hành động!”

Tức khắc, Gia Cát Dật một tay ôm y nâng dậy, lúc sau hai người ăn ý nhặt kiếm xoay người xuống đài, đánh úp về cùng một mục tiêu, lúc này thật ứng với câu: Mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng*!

*美人如‘玉’剑如虹 mỹ nhân như ngọc kiếm như cầu vòng: Sắc đẹp như bạch ngọc, gươm sáng như cầu vồng. Hoặc Sắc đẹp như ngọc - nghĩa là không ai có nước da trắng như ngọc, cương nghị như ngọc, đạo mạo đẹp như ngọc; gươm như cầu vồng - hoàn toàn là giả dối, “gươm như cầu vồng" là một thành ngữ của người xưa. (Đây là mỗ tìm trên Baidu, mọi người tham khảo nhé ^ ^)

Hai bên liều mạng chém gϊếŧ, các sĩ tử đột phá vòng vây, Gia Cát Dật liền nhân cơ hội lấy thế sét đánh không kịp bưng tai* gϊếŧ lui hai gã thị vệ bên người Ngô Chi Sung, xoay người một cái bóp chặt cổ hắn, thân kiếm cũng rơi trên cần cổ ngắn đàng thở phì phì của hắn, sau đó liền lớn tiếng quát đám thị vệ đang muốn đánh tới: “Tất cả dừng tay! Nếu không muốn mạng của hắn!”

*迅雷不及掩耳之势 sét đánh không kịp bưng tai: tiếng sấm phát ra rất nhanh, ngay cả bịt tai lại cũng không kịp. Ví với khí thế hung dữ mạnh mẽ, khiến người ta không kịp phòng bị (nhanh như chớp).

Ngô Chi Sung chưa từng gặp tư thái bực này! Lập tức bị tình huống đột phát trước mắt dọa tới mức không nói lên lời, mồm miệng không rõ nói: “Dừng, dừng, Dùng tay ~”

Thị vệ thấy chủ tử bị bắt liền ngừng tay, chỉ còn mấy vị sĩ tử vốn đã căng thẳng không tiếp tục ôm tâm liều lĩnh tuyệt vọng, lại không nghĩ lúc này lại có một sự xoay chuyển bất ngờ, bọn họ di chuyển đến bên người Gia Cát Dật, cẩm kiểm cảnh giác địch nhân.



“Đại hiệp tha mạng ~ tha mạng a ~” thân hình Ngô Chi Sung run rẩy xin khoan dung nói.

Gia Cát Dật còn chửa mở miệng, một tiếng cười không phân địch ta vang lên bên cạnh.

“Ha hả ~” Lâm Khuynh Trần ngồi trền giường tịch khẽ phát ra tiếng cười, thanh âm mê hoặc, không biệt nam nữ, khiến người nghe nhịn không được mà quay đầu lại nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn một thân hoa lệ, khuôn mặt thanh diễm luân luân, dưới đuôi mắt có một nốt nhỏ như lệ chí lấm tấm nếu không nhĩn kỹ căn bản nhìn không thấy, lúc này, hắn một tay ung dung chống xuống chống cắm, tay còn lại thì chậm rì rì lắc chén trà bạc, dường như mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến giờ hết thảy đều không liên quan đến hắn, chỉ vẫn luôn không liên quan đến việc hắn xem diễn, nhưng không khó nhìn ra, cho dù là giả diễn như lúc nãy hay là thật sự làm lúc này, hắn vẫn luôn một bộ biểu tình ung dung bình tĩnh.

Không khí lúc này lộ ra hết sức an tĩnh, mọi người đều đã quên mất khi nào nên thực hiện bước tiếp theo, chỉ thấy Nam Phác Nguyệt phòng bị cầm kiếm đi qua hắn, ban đầu còn lộ vẻ thận trọng suy nghĩ tùy thời ra tay, nhưng không nghĩ tới đến lúc đến gần bên người hắn, đối phương đều không có bất luận phản ứng gì, vì thế không hề do dự, nhanh chóng đặt kiếm lên cổ hắn, biểu tình nghiêm túc nhìn thẳng hắn: “Ngươi là người phương nào?”, thanh âm trong trẻo dễ nghe, hiển nhiên đã cởi bỏ bộ dáng dáng yêu kiều giọng nói nhỏ nhẹ như chim oanh trên dài, đổi trở về thanh âm trầm thấp nam nử có chút từ tính.

Hắn không mở miệng, chỉ là nâng lên đôi mắt đào hoa mị hoặc nhân tâm, hướng Nam Phác Nguyệt đang giả dạng nữ nhân phóng một ánh mắt như làn thủy, tiếp theo nở một nụ cười xinh đẹp.

Nam Phác Nguyệt giật mình một cái, đột nhiên cảm thấy không dễ chịu, người này rốt cuộc là nam hay là nữ? Y cau mày, bắt đầu chửi thầm. Bất quá, y càng quan sát càng cảm thấy người này quen mặt, nhưng cho dù quen mặt cũng không nhớ ra.

Lâm Khuynh Trần như cũ không nhanh không chậm mà phẩm trà, lúc sau buông chung trà trong tay, đầu lưỡi cố y vô tình liếʍ một chút cánh môi, cười nhạt nói: “Công tử thật là quý nhân hay quên a, ngày ấy ở Vạn Phương Viện, công tử còn thân mật cùng ta, ai ~ mệt ta vẫn luôn vướng bận công tử ngươi, sao ngươi có thể vô tâm như vậy.