Chương 38: Ngươi Thật Đúng Là Yêu Nghiệt

Sau khi cáo từ Tư Mã Ngọc, hai người một trước một sau đi trên hành lang dài yên tĩnh, suốt đường đi ai cũng không mở miệng trước đánh vỡ loại yên lặng này, mãi đến khi trầm mặc đi vào trong phòng khách của Nam Phác Nguyệt. Nam Phác Nguyệt lấy kịch bản từ trên bàn trong phòng khách, sau đó thái độ lãnh đạm ném vào trong tay hắn: “Bổn vương đã học, đại nhân liền cầm đi xem đi.”

Nhìn quyển sách ngăn nắp sạch sẽ trong tay, hắn gắt gao cầm lên ….. hắn muốn hỏi một câu: Có thể lưu lại không. Nhưng mà, hắn kiêu ngạo như vậy, lòng tự trọng vào lúc này bắt đầu quấy phá, hắn không thể, không chỉ là vấn đề mặt mũi, chủ yếu là —— cái người núi tuyết này căn bản không thích chính mính! Hắn biết, mà còn rõ ràng hơn ai khác.

Đau! Nỗi đau âm thầm! Loại tư vị muốn yêu nhưng không thể yêu này, ai có thể hiểu? Hắn có thể không so đo cái tát hai ngày trước, hắn cũng có thể xem nhẹ chuyện y thật sự thích nữ nhân, bất luận cái gì, hắn đều có thể tiếp thu, đều có thể….. yêu cầu của hắn không cao, chỉ bất quá hy vọng y có thể cho bản thân một lần cơ hội, cho cơ hội lưu ở bên cạnh y bảo hộ y!

Thấy thần sắc hắn có chút tổn thương, Nam Phác Nguyệt khụ một tiếng: “Kỳ thực ngươi cũng có thể lựa chọn ở chỗ này cùng ta vừa luyện vừa nhớ, đương nhiên, nếu muốn trở về ta cũng không ngăn cản nhiều thêm nữa, ta chỉ là kiến nghị cho ngươi.” Y nghĩ, nói như vậy đã đủ thành ý cùng khách khí, hy vọng nỗi đau của cái tát tay kia có thẻ liền như vầy hóa giải.

Ánh mắt Gia Cát Dật chợt lóe, tiếp đó đến gần y: “Được thôi, ta lưu lại vậy.” Một quyển sách mỏng như vậy hắn còn không để vào mắt, khi bắt đầu vài tuổi liền đọc thuộc trăm sách như hắn, năng lực ghi nhớ của hắn đã khiến người thường kinh ngạc từ nhỏ.

Quả nhiên chỉ mất thời gian một khắc, hắn đã khắc toàn bộ tình tiết cùng lời thoại ở trong lòng, buông kịch bản, đi vào trong phòng ngủ.

Lúc này Nam Phác Nguyệt đang học tất cả các động tác nhu mỹ của nữ tử, hắn ngừng bước chân, cứ như vậy đừng ngay bình phong chăm chú nhìn.

Mỹ nhân tư dung tựa thiên thành, hồn nhiên bất tri dĩ thành ngọc. Cũng không khó tưởng tượng, khi y thay phục sức nữ tử sẽ khuynh quốc khuynh thành cỡ nào……

Trong vài ngày còn lại, hai người không ấm không nóng ở cùng nhau, ngoại trừ lúc ăn cơm nghỉ ngơi chính là cùng mười mấy đào kép cùng nhau tập diễn, mà trong quá trình đối diễn, người nào đó da mặt siêu dày sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt để kinh bạc, ngày thường không thể tiếp cận thân thể cũng được thôi, nhưng đến lúc diễn mà….. Một gương mặt xảo quyệt gian ác trong bóng đêm âm thầm hơi hơi gợi lên, theo như lời của chính bản thân Gia Cát Dật, đó là thiên kinh địa nghĩa*, hắn không thẹn với trời, không thẹn với đất. Đến đây, hắn muốn ăn sạch đậu hủ Nam Phác Nguyệt.

*天经地义 thiên kinh địa nghĩa: lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên

Bất quá ăn nhiều lắm cũng chỉ là ôm, thật đáng tiếc không có diễn hôn, nếu không thì còn không khiến con hồ ly này thêm đắc ý! Dù sao cũng còn tốt, ký ức trong đoạn thời gian này đã trở thành khung cảnh tuyệt đẹp trong cuộc đời của hắn.



……..

Trong nháy mắt, tết Trung Nguyên đã đến.

Bởi vì chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, Thương Khâu cùng Lạc Dương có thể nói là đồng bệnh tương liên, tuy rằng không đến mức người người một vẻ mặt thê lương, nhưng cũng không ăn mừng năm mới ấm áp, vui vẻ náo nhiệt như những năm trước.

Lúc này, mười mấy vạn đại quân hai nước Ngô Ngụy đang đóng cách ba mươi dặm ngoài thành, trong nội thành Thương Khâu chỉ lưu lại một đám thị vệ bảo hộ Ngô quốc Tam vương gia Ngô Chi Sung cùng Ngụy quốc Đại tư đồ Lâm Khuynh Trần.

Ngày tết Trung Nguyên này, trong sảnh phụ của Thủ thành phủ Thương Khâu, Nam Phác Nguyệt đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường nệm, cùng một thị nữ được Phu Cung an bài quỳ gối ở phía sau y, trên tay cầm cây lược gỗ sừng tê giác, hơi thở không ổn định mà chải tóc cho y.

Thị nữ hiển nhiên căng thẳng, lần đầu tiên đối mặt với một nam tử hoa dung nguyệt mạo như thế, đổi là ai cũng không chịu nổi cảm quan kí©h thí©ɧ bực này, tim nàng nhảy bình bịch trong lòng ngực, Nam Phác Nguyệt nghe được từng trân âm thanh ùm ùm từ phía sau truyền đến, chỉ cho rằng nàng dè dặt sợ hãi mà thôi.

Lại nói Nam Phác Nguyệt, để giữ cho toàn bộ kế hoạch không bị tiết lộ, y còn tự mình xuyên một lỗ tai, vì sao chỉ là một lỗ chứ?

Bởi vì suy xét đến dù sao y là cũng là một nam tử, sau khi xong việc lỗ tai cũng không hồi phục được như cũ, cho nên vì không thu hút người chú ý phê bình, Gia Cát Dật giúp y nghĩ đến biện pháp chỉ xỏ một bên tai, biện pháp của tên hồ ly này không phải vô căn cứ mà nghĩ ra, mà hắn từng đọc trong sách cổ có một dị quốc bật luận nam nữ đều có thói quen xuyên một bên lỗ tai, xét theo loại phong tục này, cho nên quyết định noi theo một chút.

Cuối cùng, cái được gọi là xuyên một lỗ nằm ở bên tai trái của y, Nam Phác Nguyệt đối với việc này cũng không có ý kiến, ngày thường y liền đeo một khoan tai màu lam làm trang sức, khiến người gặp đột nhiên cảm thấy một tia phong tình dị quốc trong tướng mạo vốn tuấn tú vô song của y, vẻ đẹp của y, vẻ đẹp vượt qua sức tưởng tượng của con người, dung mạo lạnh băng kia thi thoảng tản mát ra hơi thở của yêu nghiệt, như là ma quỷ cùng thiên sứ trong cùng một thân thể.

Lúc này, do yêu cầu diễn kịch, trước khi đến Thương Khâu, y đã sớm tháo khoan tai xuống thay vào đó một chuỗi bông tai bằng ngọc trai hào quang màu đen dài tới vai, khẽ đung đưa theo chuyển động của y, ánh sáng lung linh rực rỡ, làm nổi bật lên sự thanh diễm vô song của y, giữa ánh sáng và bóng tối, phi thường dị thường quyến rũ.

“Ngươi thật đúng là yêu nghiệt!” Gia Cát Dật nhịn không được thở dài. Hắn đã sớm hóa trang xong dung mạo, vẫn luôn thanh thản ngồi một bên quan sát, mắt thấy tên núi tuyết kia từng bước từng bước hóa thân thân thành yêu, trong mắt hắn phát ra thâm tình nồng đậm cùng kinh diễm, biểu lộ rất là rõ ràng.