Chương 7: Tỉnh Tò

“Nếu như mình nói thích thì sao?”

Cô lại hỏi lần nữa, mặt nghiêm túc mắt chân thành, cứ thế nhảy nhót trong bãi mìn [1] của anh.

[1] nơi nguy hiểm do có hoặc nghi ngờ có mìn.

Trần Phàm lùi về sau hai bước, khàn giọng nói: “Mình không muốn cậu yêu đương với người khác.”

Một câu rất thấp rất ngột ngạt, lại nói rất vất vả.

“Tại sao?”

Gió thổi qua ngõ nhỏ từng cơn từng cơn, mặt anh cũng hơi đỏ lên, anh gằn từng chữ: “Không nhận ra sao? Mình muốn yêu đương với cậu đấy.”

Ngô Du Ninh oan uổng biết bao: “Rõ lắm sao? Sao mình nhận ra được?”

Lúc nói cô cười, nghiêng đầu nhìn anh, dáng người nho nhỏ, gương mặt xinh xắn, cô nói: “Bạn học Trần Phàm, có thể chịu đựng như vậy, còn trách mình yêu đương với người khác sao?”

Trần Phàm nhìn cô, hơi cảm thấy có chút khó tin, trên thế gian này sao có thể có người như cô chứ? Đôi ba câu đã làm cho anh nổi giận, đôi ba câu lại lấy lòng anh đến nỗi nở hoa trong bụng.

Mượn rượu thêm gan [2], tăng thêm can đảm, anh rất muốn hôn lên chóp mũi phiếm hồng của cô, còn chưa hành động, lại nghe thấy cô nói: “Chỗ này lạnh quá, về trước nhé.”

[2] mượn rượu thêm gan: gốc là 酒壮怂人胆, ý chỉ một người bình thường thì yếu đuối hèn nhát, vì tác dụng của rượu mà hưng phấn, không kiểm soát được lời nói và cử chỉ của mình, làm chuyện ngày thường không dám làm.

Nói xong lập tức như động vật nhỏ trốn vào nhà.

Cô là người chọc ghẹo, xấu hổ chạy trốn cũng là cô.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, không ngủ được, ngẫm nghĩ, không cam tâm hôm nay cứ trôi qua như vậy, thế là gửi tin nhắn Wechat cho cô,

“Ngủ chưa?”

Mười phút đồng hồ sau mới trả lời.

“Mới vừa tắm xong.”

“Nói chuyện chút nhé?”

“Ừ, cậu nói đi.”

Trần Phàm từ trên giường ngồi dậy, gõ một dòng chữ rồi lại xóa.

Trong lúc chờ đợi Ngô Du Ninh cắm máy sấy tóc để sấy tóc, gần ba phút trôi qua, đối phương gửi tin nhắn mới đến.

“Cậu vẫn chưa trả lời mình.”

Ngô Du Ninh cười, tắt máy sấy tóc, trực tiếp gọi Wechat cho anh, giây tiếp theo đối phương nghe máy, cô nói: “Trả lời cậu cái gì cơ?”

“Cậu biết mình nói gì.”

Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường sáng tỏ bên ngoài, hẻm nhỏ quen thuộc, phong cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc của mình, đối diện quen thuộc… có chút thích người.

Ban đêm thế này rất ấm áp, cả người cô cũng bất giác dịu dàng, kiên nhẫn chỉ dẫn thiếu niên bướng bỉnh.

“Trần Phàm, mình muốn nghe cậu nói.”

Nếu không phải cùng cậu đến Thượng Hải, rời xa nhà khoảng cách hơn một nghìn cây số, có thể mình vĩnh viễn sẽ không phát hiện được mình ngu ngốc bao nhiêu, hình như mình thật sự ngốc lắm. Nhưng mình cảm thấy cậu càng ngốc hơn, thế nên Trần Phàm, nhưng chuyện đó cậu chưa từng nói, muốn nói, mình đều muốn nghe cậu nói.

Trong điện thoại truyền ra tiếng dòng điện nhỏ, Trần Phàm tựa lưng vào đầu giường, cảm giác trái tim bị tiếng dòng điện này chấn động đến tê dại.

“Cá con.” Anh gọi cô như vậy, giọng nói thấp lại trầm, trầm ngâm hồi lâu, nghiêm túc chân thành nói: “Mình tưởng câu nói này sẽ không có cơ hội nói ra, từ lúc vừa sinh ra chúng ta đã là bạn bè, rất nhiều năm, mình sợ mình sẽ quá cẩu thả, sẽ tỏ ra rất không tôn trọng tình bạn của chúng ta, nhưng bây giờ mình bất giác hiểu, nếu như nát vụn chết trong lòng, đó là không tôn trọng chính mình.”

“Thế nên mình muốn nói, mình thích cậu, cậu đồng ý… hẹn hò với mình chứ?”

“Cậu muốn nghe câu trả lời của mình sao?”

“Ừ.”

“Xuống lầu đi.”

Thời gian trôi qua nửa giờ, cũng là cửa nhà, chàng trai cô gái mới vừa thổ lộ nội tâm xong lại gặp nhau.

Ngô Du Ninh thấy anh đi tới, đột nhiên đi về phía trước hai bước đến trước mặt anh, nhón chân hôn lên môi anh.

“Đây chính là câu trả lời của mình.”

Nói xong lại chạy.

Trần Phàm: “…”

Thật là, ngọt ngào mà tra tấn.

Một đêm ngủ ngon, Ngô Du Ninh ngủ một giấc rất ngon lành, mười hai giờ trưa tự nhiên tỉnh lại.

Ngày nghỉ không có chuyện để làm cô luôn có một quá trình tỉnh táo chậm chạp, không xem điện thoại, không rời giường, quấn chăn ngẩn người ngồi trên giường, phải qua một lúc lâu, mới có thể đứng dậy đi rửa mặt.

Ngô Du Ninh vừa đánh răng vừa mở điện thoại xem tin nhắn, nhóm gia đình và nhóm bạn bè đều có tin nhắn mới, nhưng cô không xem trước, vì phía trên đầu loạt tin nhắn có một tin nhắn mới hơn, là Trần Phàm gửi, lúc chín giờ sáng.

“Dậy rồi trả lời tin nhắn mình.”

Ngô Du Ninh nhổ bọt kem đánh răng ra, tay trái cầm ly súc miệng, tay phải gõ chữ trên màn hình điện thoại.

“Tin nhắn.”

“Mở cửa.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Ngô Du Ninh vội vàng lau mặt, trở về phòng tìm áo khoác mặc vào, đeo dép bông xuống lầu mở cửa cho anh.

Cũng may Trần Phàm không còn cảm thấy kinh ngạc với bộ dạng này của cô, cô thật sự có thể ngủ nướng, hồi trung học một tuần hết ba ngày cũng có thể thấy cô đầu tóc bù xù từ trong nhà chạy vội ra.

Trần Phàm nhấc nhấc cái túi trên tay: “Bữa sáng.”

Ngô Du Ninh vừa thấy, thế mà là bánh cuốn với sữa đậu nành ở cửa tiệm trước cổng trường cấp Hai, cô giật mình: “Hơn mười hai giờ còn có thể mua được?”

Quay người lấy một đôi dép nam ở tủ giày đưa cho anh.

Trần Phàm đi theo cô vào nhà, vừa đổi giày vừa nói: “Không có, buổi sáng mình ra ngoài tập thể dục mua về. Không phải cậu thích ăn sao?”

Cả vùng này đều là nhà đơn lập kiểu cũ, nhà của Ngô Du Ninh xem như là kiến trúc kiểu mới hiếm thấy, phong cách trang trí cũng tương đối thẩm mĩ, vì ba cô làm thiết kế nội thất.

Góc phòng khách lầu một là cầu thang, thông với nhà bếp, bên trái là hai căn phòng, người già trong nhà đến có thể ở, lầu hai hai phòng ngủ và phòng đọc sách của cô, lầu ba mới là phòng cho khách.

Ngô Du Ninh nhận lấy túi trong tay anh, im lặng không nói gì lấy bánh cuốn và sữa đậu nành ra, bỏ vào bên trong đồ đựng làm bằng gốm, đặt vào lò vi sóng đun nóng.

Không còn rượu và ban đêm che chắn, bạn thân mười mấy năm trở thành bạn trai của mình, cô bất giác thật xấu hổ, như thể cái người to gan lớn mật tối hôm qua không phải là cô.

Trần Phàm thì tự nhiên hơn nhiều, không biết là thật sự tự nhiên hay là da mặt dày không nhìn ra, dù sao cũng cực kì bình tĩnh, sau khi thấy lò vi sóng hâm nóng đồ ăn xong, mang theo bao tay bưng đĩa ra.

“Lên lầu ăn.”

Thế là bưng đĩa và ly sữa đậu nành lên lầu, Ngô Du Ninh cầm đũa đi theo phía sau anh.

Đây là thói quen của Ngô Du Ninh, ngoại trừ lúc ăn cơm tối cùng nhau, lúc khác cô rất rất ít ăn ở phòng ăn, cô quen bưng đồ ăn lên trên lầu, vừa xem TV vừa ăn.

Bật TV, chọn chương trình gameshow phát theo yêu cầu [3] cô thường xem nhất, hai người sóng vai ngồi ngay ngắn, lễ phép đến mức như lần đầu gặp đối tượng hẹn hò vậy.

[3] Video theo yêu cầu hay âm thanh và video theo yêu cầu là hệ thống cho phép người dùng lựa chọn và xem / nghe nội dung video hoặc âm thanh khi họ chọn, thay vì phải xem vào một thời gian phát sóng cụ thể.

Trần Phàm im lặng cùng cô ăn hết một phần bánh cuốn, cái đĩa không bị cô đặt tùy ý trên bàn trà, uống hết một ly sữa đậu nành nóng, hai người cùng nhau xem TV.

Trần Phàm xem rất nghiêm túc.

Ngô Du Ninh mới phát hiện vẫn còn rất thích xem TV — bây giờ người trẻ phần lớn thích lướt video ngắn, rất ít người thích xem chương trình TV kéo dài nửa tiếng một tiếng.

“Bình thường ở nhà cậu thường xuyên xem TV sao?”

“Ừ.”

“Hiếm thật đấy.”

“Hiếm cái gì?” Anh hỏi như vậy, ánh mắt từ màn hình TV chuyển qua trên mặt cô.

“Mình tưởng bây giờ mọi người đều không thích xem TV lắm, nhà mình ngay cả ba mẹ mình cũng không hay xem TV.”

Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Mình thích màn hình lớn, xem TV thoải mái hơn là lướt video trên điện thoại.”

Anh không nói là, TV là đồ điện anh sử dụng thường xuyên nhất trong nhà, vì quá yên tĩnh, sau khi đám bạn tan cuộc một mình trong nhà quá yên tĩnh, TV là cái sức sống duy nhất trong nhà.

“Đôi khi vẫn rất nhớ hồi nhỏ, khi đó chưa có smartphone với video theo yêu cầu, mọi người ngồi xổm ôm TV xem kịch xem phim xem chương trình, hình như cũng rất vui.”

Ngô Du Ninh ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu thì sao? Cậu có nhớ hồi còn nhỏ không?”

“Không nhớ.”

“Tại sao?”

“Phải nói thật à?”

Ngô Du Ninh nhìn mắt anh, khẽ nói: “Với mình tất nhiên phải nói thật chứ.”

“… Không muốn quay lại hồi nhỏ, vì sau này cậu lớn lên sẽ yêu đương với người khác.”

“Này! Sao cậu thù dai thế?” Ngô Du Ninh lờ mờ một chút mới phản ứng được, giơ tay muốn đánh, bị anh bắt lấy nắm trong tay, tay cô rất nhỏ, bị bàn tay khô ráo ấm áp của anh bao lấy.

“Đùa thôi.” Anh vuốt ve gan bàn tay non mịn của cô, nghiêm túc nói: “Hồi đó đúng là trẻ con, không thích cậu yêu đương với người khác, lại buồn bực không nói gì mà vẫn luôn nhìn cậu yêu đương với người khác. Không muốn quay về ngày trước, là vì khi đó hình như mình không dũng cảm lắm.”

Ngô Du Ninh kinh ngạc, thế mà anh lại tự mình bày tỏ thế này, hai tay đều bị khống chế, nếu không thật sự muốn sờ đầu anh một cái.

Trong đám bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trần Phàm thiếu thốn năng lực bày tỏ nhất, có lẽ là vì nguyên nhân gia đình, cũng có thể là do tính cách, anh cũng không quen thổ lộ tiếng lòng với người khác, dù cho là bạn thân sớm chiều ở bên cũng rất hiếm khi được một câu thật lòng của anh.

“Tại sao đột nhiên nói những chuyện này?”

“Vì cậu nói phải nói thật với cậu.”

Tốt, bạn trai mới rất ngoan.

Ngô Du Ninh cảm giác thật nhẹ nhàng, ánh mắt cũng bất giác dịu dàng, sau khi đối mặt mấy giây, ánh mắt Trần Phàm dừng trên môi cô.

“Có thể hôn không?”

Những lời này, anh muốn hỏi lúc quên áo khoác ở sân bóng rổ, muốn hỏi khi tối qua nhìn thấy chóp mũi đỏ bừng của cô, muốn hỏi lúc lần đầu nhìn thấy cô hôm nay, cuối cùng ở thời khắc này, biến thành hành động

Ngô Du Ninh không nói gì, lông mi giống như cánh bướm chớp một cái, anh đã hôn lên.

Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, dường như không có lực, Ngô Du Ninh lại giống như điện giật, cả người run lên.

Trần Phàm thề với trời, anh vốn chỉ định chạm nhẹ một cái lập tức buông ra, nhưng không ngờ cô nàng này thế mà không biết sống chết thè lưỡi ra.

Đúng vậy, không biết sống chết.

Có thể cô cho rằng anh rất dễ trêu chọc.

Tay hai người vẫn còn đang nắm lấy nhau, tư thế này có chút không thoải mái, Trần Phàm buông tay cô ra, đổi thành tay phủ lên gáy cô, để cho khoảng cách hai người sát hơn.

Đầu lưỡi bọn họ giao nhau, khó tránh khỏi sẽ phát ra chút âm thanh, miệng cô có vị sữa đậu nành nhàn nhạt, anh sa vào trong đó, càng hôn càng sâu.

Ngô Du Ninh mềm mại thành một đám mây, một vũng nước, một nhúm ruột bông, tựa vào trên người anh.

Trước khi tình thế mất khống chế, Trần Phàm dừng lại, hai người rời môi, anh gục đầu xuống, vùi ở cổ cô, hơi thở thở ra đều là nóng. Anh khẽ nói: “Hôn nữa xảy ra chuyện mất.”