Chương 6

Một tháng sau đó Ngô Du Ninh rất bận, vẽ không hết bài tập, gần đến năm mới hoạt động câu lạc bộ, thi cuối kì vắt cạn tinh lực của cô, ngay cả kiên trì vận động chạy bộ mỗi ngày cũng không được.

Bận rộn nhưng cũng phong phú, cô là một người trước sau vẫn luôn duy trì sự hăng hái cao.

Cuối cùng cũng đến đầu tháng Một, nghỉ đông của đại học C và tuyết đầu mùa cùng đến.

Đây là lần đầu tiên Trần Phàm ngắm tuyết, nhưng anh cũng không thể nào vui.

Hình như Ngô Du Ninh lại yêu đương. Ngày hôm qua anh chơi bóng xong mua trà sữa, chạy đến dưới lầu ký túc xá của cô, thấy cô chào tạm biệt một nam sinh, nam sinh kia đưa túi cầm trên tay trả lại cho cô, trông rất quen thuộc.

Anh lập tức xoay người rời đi, Ngô Du Ninh ở phía sau gọi anh mấy lần cũng không quay đầu lại.

Hôm nay hai người cùng ngồi xe ba Ngô đến sân bay, Trần Phàm và ba Ngô thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu, cũng không nói chuyện với cô.

Có hơi cảm giác như hồi cấp Ba, từ Quốc khánh trở về sau, cô đã lâu không thấy dáng vẻ lạnh nhạt như vậy của Trần Phàm, Ngô Du Ninh cảm thấy có chút buồn bã.

Đêm trước khi hết Quốc khánh đã bất ngờ thức tỉnh cô, cô biết anh không vui, biết anh không vui điều gì.

Hai người cả đường không nói chuyện cho đến khi xuống máy bay.

Thành phố nhỏ loại Ba không có sân bay, bọn họ đáp xuống thành phố bên cạnh, sau đó đổi xe về nhà.

Sau khi lên xe Trần Phàm nói câu đầu tiên trong hôm nay với cô: “Đói không?”

“Hở…? Cũng tạm.”

“Vậy cậu đừng ăn.” Tay lục ba lô của Trần Phàm dừng lại.

Ngô Du Ninh bĩu môi, vừa bực thái độ của anh lại vừa cảm thấy buồn cười: “Cậu mang cho mình ăn à?”

“Không có.”

“Vậy cậu lục cái gì?”

“Không có.”

“Cậu đang giận sao, Trần Phàm?”

“Không có.”

“Trần Phàm…”

“Không có.”

“Mình còn chưa nói gì mà.” Ngô Du Ninh cười chết.

Trần Phàm lấy từ trong ba lô ra một cái sandwich ném cho cô, trong đầu nghĩ cô gái này rất biết cách làm người khác giận, anh buồn bực.

Hơn một giờ đường xe về đến nhà, cả ngày tàu xe mệt mỏi, buổi tối cũng không thể rảnh rỗi.

Rất vất vả mới đến nghỉ đông, đám bạn tất nhiên là không thể chờ đợi được muốn gặp mặt, Lương Trăn đặt trước một phòng riêng ở một tiệm lẩu mới mở, sau khi về đến nhà Ngô Du Ninh dọn dẹp một chút rồi cùng ra ngoài với mọi người.

Chỗ ăn cơm rất gần, đi bộ chừng mười phút, nhưng bọn họ lái bốn chiếc xe điện mini, một dắt một, chuẩn bị cơm nước xong xuôi đi dạo loanh quanh.

Nhiệt độ ở nhà với Thượng Hải khác nhau nhiều, ngày trời nắng cũng duy trì khoảng mười lăm độ, chạy xe cũng sẽ không quá lạnh, trái lại vì gió mát rượi mà cảm thấy thoải mái.

Mấy tháng không gặp, mọi người đều có lời nói không hết, thậm chí vì quen thuộc quá mức mà không cần hỏi ý kiến đối phương, chọn một đống đồ ăn cùng thịt, canh ngổn ngang bỏ vào nồi, tuy là đang mùa đông, người lại nóng hôi hổi giống như đồ ăn.

Hoàng Diệc ở đại học tham gia nhóm nhϊếp ảnh, lần lượt hỏi bọn họ có thấy tập ảnh đăng trên vòng bạn bè của cậu ta không, Vương Dục Thành nói, cậu ta dùng đầu ngón chân chụp còn đẹp hơn Hoàng Diệc, sau đó đũa cậu ta đã bị Hoàng Diệc ném xuống đất.

Lương Trăn nói đại học không thú vị chút nào, con gái không đẹp như cấp Ba, không tìm được người yêu, Trương Dương Vũ nói thật sự không thú vị, con gái đẹp vừa gặp đã yêu cậu ta, quá nông cạn, Lương Trăn bảo cậu ta không muốn ăn cơm thì cút ra ngoài hít gió lạnh.

Ngô Du Ninh uống một ngụm trà nóng vẫn chưa nuốt xuống, cười đến mức tự sặc, Trần Phàm ở bên cạnh lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.

Trong phòng hò hét ầm ĩ, khoảng cách có chừng mực ở giữa, Ngô Du Ninh nhíu mày nhìn anh, giống như đang hỏi anh, “Còn giận sao?”, lại như thể đang làm nũng.

Trần Phàm quay mặt đi, có phần không chịu nổi ánh mắt như vậy.

Bữa cơm này kết thúc với tiếng ợ vang dội nối tiếp nhau của đám con trai, mọi người bàn bạc buổi tối đi chơi ở đâu, Lương Trăn đột nhiên sát lại nói với Trần Phàm: “Cậu có cảm thấy, hình như Cá con trở nên xinh đẹp không.”

Trần Phàm liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt thờ ơ, “Không thấy.”

“Nhưng tôi thấy. Tiếc ghê, nếu không phải là em gái lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tôi đã theo đuổi cậu ta rồi.”

Sắc mặt Trần Phàm hoàn toàn lạnh băng: “Cút.”

Lương Trăn cảm thấy không hiểu gì.

Chiến trận chạy bằng xe điện lớn như vậy, cuối cùng không có chỗ nào có thể đi, vẫn là chuyển chiến trận đến “Tuổi thanh xuân.” Dừng xe tùy ý trong ngõ hẻm, lên lầu hai, trên màn hình lớn chiếu Tôn Yến Tư.

Ông chủ là fan nhạc HongKong lâu năm, gu âm nhạc gần giống bọn họ, đây cũng là nguyên nhân ban đầu bọn họ thích tới nơi này chơi.

Mọi người vào cửa đều có phần hoảng hốt, Lương Trăn la to: “Thật không ngờ á, cái tiệm nhỏ nát thế này vẫn chưa đóng cửa.”

Ông chủ từ quầy bar đi tới, đưa tay cốc đầu cậu ta một cái: “Đang rủa tao à?”

Cả đám bật cười.

Quen thuộc ngồi xuống cái bàn lớn ở chính giữa, hồi cấp Ba uống nước trái cây tất cả đổi thành cocktail, giống như điều này là chứng tỏ sự trưởng thành.

Có thể tán dóc nhất mãi mãi là Lương Trăn, cái miệng tên này không có lúc nghỉ, có cậu ta ở đây mãi mãi không lo hết chuyện, nói khắp đông tây nam bắc, cuối cùng vòng lại ở người xung quanh.

Với tư cách người ứng cử tổ dân phố, chủ nhiệm Lương rất quan tâm đến trạng thái tình cảm mọi người, nhất là nữ nhi hồng duy nhất trong hẻm.

“Ở đại học Cá con của chúng ta yêu đương chưa?”

“Hầy, bây giờ mới lên đại học bao lâu? Mình chưa lựa chọn được.”

Trương Dương Vũ: “Tôi với cậu phiền não giống nhau.”

Lương Trăn: “Cút đi! Hỏi cậu à?!”

Ngô Du Ninh cười ha ha.

Trương Dương Vũ không cút, cậu ta nói tiếp, “Tôi nói cho cậu, nhóc Trăn, thật ra bọn tôi yêu đương còn khó khăn hơn cậu, cậu thì có thể thở là được, bọn tôi còn phải nhìn mặt, nhìn mặt, và nhìn mặt.”

Lương Trăn chuẩn bị đánh người, Ngô Du Ninh vô tội nói: “Nhưng mình không có, mình chỉ xem cảm giác.”

Mãi không mở miệng Vương Dục Thành kết liễu: “Thế còn không phải là chỉ có cảm giác với người đẹp, trước đây mấy người kia của cậu mắt thường cũng có thể thấy là đẹp, các cậu còn nhớ không?”

Ngô Du Ninh không biết tại sao có chút chột dạ, tầm mắt đi tìm Trần Phàm theo bản năng, anh cúi đầu xem điện thoại, dáng vẻ như thể không có nghe, cô có phần bực mình, hiếm khi không nghiệp miệng với bọn họ [1], chỉ nói: “Chuyện bao lâu rồi, còn nhắc làm gì?”

[1] Miệng nợ (嘴欠) là một từ ngữ thông tục của Trung Quốc, dùng để chỉ việc nói năng thô bạo, không thấu óc, nói những điều vô nghĩa.

Họ ở Tuổi thanh xuân đến hơn mười hai giờ mới chạy xe điện về nhà, nhà Ngô Du Ninh và Trần Phàm cạnh nhau, hiển nhiên cùng một chiếc với anh.

Chặng đường chưa đến năm phút, về đêm gió hơi lạnh, Ngô Du Ninh cúi gằm mặt phía sau lưng anh, Trần Phàm giảm tốc độ xe lại, từ từ chạy xe vào cuối hẻm, dừng lại giữa hai nhà.

Giống như trở về mùa hè thi đại học xong, bọn họ mỗi người mỗi bên, một người muốn nói lại thôi, một người cúi đầu im lặng.

Ngô Du Ninh móc chìa khóa ra, đi hai bước, lại quay đầu lại, quả nhiên anh đứng ở đó không nhúc nhích. Đây là thói quen của anh, cho dù là hai năm không nói chuyện với cô cũng duy trì thói quen, thói quen vô số lần bị cô xem nhẹ.

Mắt cô lóe sáng, có thể là ánh trăng chiếu, cũng có thể là đèn đường mới thay quá sáng, cô nói: “Cậu không định nói gì với mình à?”

Trần Phàm niết xâu chìa khóa trong tay, trông rất nặng, chắc là chìa khoá mấy thứ đồ, anh vuốt vuốt một chiếc trong đó, cũng không nhìn cô, bực muốn chết.

Yên lặng một lúc, không khí giống như ngưng lại, thực tế cả ngày hôm nay anh giống như bị tuyết Thượng Hải đóng băng, mũi Ngô Du Ninh bị gió thổi đến đỏ bừng, cô tiến lên phía trước vài bước tới gần anh, vui vẻ nói: “Tại sao cậu không vui?”

Trần Phàm vẫn không nói chuyện như cũ, Ngô Du Ninh kiên nhẫn chờ anh, mãi đến khi anh ngước mắt lên, tầm mắt đặt ở trên mặt cô, nói chính xác là, trên chóp mũi đỏ ửng của cô.

Cuối cùng anh cũng mở miệng, hơi có ý nhận thua: “… Tên con trai hôm qua là ai.”

Ngô Du Ninh đáp rất nhanh: “Đàn anh cùng khoa, anh ta đang theo đuổi mình.”

Mắt anh tối tăm không rõ, thấp giọng hỏi cô: “Cậu thích anh ta?”



“Nếu mình nói thích thì sao?”