Chương 5

Cuộc sống đại học lấy Quốc khánh làm ranh giới, trước Quốc khánh dùng để thích ứng cuộc sống đại học lạ lẫm, sau Quốc khánh tất thảy mới coi như đi vào quỹ đạo. Sinh hoạt từng ngày từng ngày bắt đầu bận rộn, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Viện nghệ thuật vĩnh viễn vẽ không hết bài tập bản thảo, cuộc sống Ngô Du Ninh bài tập dạt dào, thêm vào đó là duy trì thói quen vận động trước giờ, khu giảng đường và sân vận động là nơi cô thường ở nhất.

Cũng không hay gặp lại Trần Phàm, chỉ thỉnh thoảng một hai lần thế này, ba mẹ bảo cô dẫn Trần Phàm về nhà cùng nhau ăn cơm.

Ngô Du Ninh cố tình tránh né anh, cô cảm thấy mình cần thời gian sắp xếp những việc vụn vặt bị bỏ qua lúc trước, càng cần thời gian suy nghĩ về mối quan hệ với anh.

Thế nhưng đi siêu thị mua đồ ăn vặt cũng có thể gặp được anh. Lại là bộ dạng vừa đánh bóng xong trở về, lúc này đã là tháng Mười hai, Thượng Hải trời đông giá rét, cô quấn áo khoác dày, Trần Phàm lại chỉ mặc đồng phục chơi bóng khoác một chiếc áo choàng bên ngoài, vớ thể thao dài từ đầu gối xuống.

Cứ như sắt vậy.

Ngô Du Ninh vừa mua xong, thấy anh thì lại đi vòng trở lại, đứng trước quầy bếp giữ nhiệt lấy một hộp Ovaltine cho anh, cô nhíu mày hỏi anh: “Cậu không lạnh sao?”

“Vận động thì nóng.”

Rõ là người uống nước lọc, cô đưa Ovaltine cho vẫn im lặng uống.

Hai người sóng vai ra khỏi siêu thị, Trần Phàm bỗng nhiên nghiêng đầu, trầm thấp ho khan một tiếng, quay người lại thấy Ngô Du Ninh cau mày, anh chợt sinh ra mấy phần chột dạ, giải thích: “Áo khoác bỏ quên ở nhà thi đấu…”

Ngô Du Ninh không nói gì.

Trần Phàm sờ mũi một cái, lần đầu tiên phát hiện cô gái này thật sự không dễ trêu lắm, anh thử thăm dò: “Lần sau? Lần sau chắc chắn mặc được không?”

Ánh mặt bọn họ giao nhau trong không khí, Trần Phàm vẫn là dáng vẻ không có chuyện gì, thậm chí hai má và chóp mũi đều vì bị lạnh mà phiếm hồng, nhưng Ngô Du Ninh cảm thấy, hình như tâm tình anh rất tốt.

Từ khi sinh ra anh vẫn luôn rất đẹp, khuôn mặt thon gầy, đôi mắt gần giống màu hổ phách, mũi cao môi mỏng, đã quen gương mặt khó ở của anh mấy năm, suýt chút nữa quên mất anh cũng không phải núi băng không thể tan chảy, mà là người thiếu niên đôi mắt hẹp dài trong veo sáng suốt lúc cười lên.

Cô mất tự nhiên dời ánh mắt, nhìn hơn một giây cứ như sợ bị bỏng đến nơi.

Cô hối hận trong lòng, rõ đã nói sau này phải trốn tránh anh, nhưng thấy anh thì chủ động tiến lên, chủ động hỏi anh có lạnh không, thậm chí trách anh không mặc áo khoác, những hành vi này đều diễn ra quá tự nhiên.

Lớn lên từ nhỏ cùng nhau vẫn là quá quen thuộc, không thể giả vờ như xa lạ.

“Cậu ăn chưa?” Ngô Du Ninh không nói lời nào, Trần Phàm đành phải đổi chủ để khác, nghiêng đầu nhìn cô, không chờ cô trả lời, lại hỏi: “Cùng đi ăn?”

Ngô Du Ninh liếc chiếc áo choàng phong phanh của anh, nhíu nhíu mày.

Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, cho dù biểu cảm vốn cũng rất sinh động, lúc này nhìn qua anh, lại có chút mềm mại trách cứ bên trong.

Là để khiến anh thoải mái khi bị trách cứ.

Từ nhỏ anh đã quen một cuộc sống một mình, quen một không gian một mình, có ít kí ức cô đơn như thế là vì luôn luôn có tiếng cô gõ cửa phòng anh, mới làm cho anh không còn cảm thấy cô độc.

Trần Phàm mím mím môi, sửa lời: “Đến sân vận động lấy áo khoác của mình trước?”

Cô có thể xem như gật đầu, Trần Phàm âm thầm thở phào một cái.

Hai người đi bộ qua, quả nhiên áo khoác đã bỏ quên ở sân vận động, bị anh thuận tay ném trên đất.

Là một chiếc áo hoodie màu đen, thương hiệu thể thao anh thường mặc nhất. Trần Phàm khom người nhặt lên, gọn gàng nhanh chóng mà tròng vào, đầu xuyên qua cổ áo, khoảnh khắc cúi đầu tháo cái mũ gắn với áo xuống cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô.

Trần Phàm sững sờ một chút, tay nắm lấy vành nón, cúi đầu đối mặt với cô, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Tầm mắt anh đi xuống, trong ánh mắt là bờ môi màu hồng nhạt của cô, môi trên mỏng, môi dưới hơi đầy đặn, giống như một trái đào mật.

Mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà hắt vào xuyên qua khung cửa sổ, bầu không khí thật giống như bị phép thuật phù phép, quấn keo, bên trong tỏa ra vị chín mọng thơm ngọt.

Trần Phàm liếʍ liếʍ môi, mất tự nhiên dời mắt: “Đi thôi.”

Ngô Du Ninh đi theo phía sau anh, đầu ngón tay hung ác khẩy lòng bàn tay mình, mới miễn cưỡng nhịn được cơn nóng bừng bừng trên mặt.

Hai người đi đến một quán món tay Tứ Xuyên bên ngoài trường.

Đang vào giờ ăn, trong tiệm náo nhiệt, trùng hợp họ tìm được một bàn trống cuối cùng. Ưu điểm nhất của việc đi ăn với người quen, có lẽ là hoàn toàn không cần hỏi ăn gì, hai người đều biết rõ khẩu vị yêu thích của đối phương.

Trần Phàm thuần thục lia nhanh menu, chọn xong thức ăn. Lúc rảnh rỗi chờ đem thức ăn lên, Trần Phàm tra chuyến bay về nhà, hỏi cô: “Nghỉ đông khi nào cậu về nhà?”

Ngô Du Ninh lướt tin tức trên điện thoại, không ngẩng đầu, “Cậu về lúc nào thì mình về lúc đó.”

Câu này buột miệng nói ra, nói xong hai người đều sững sờ.

“Mình về trước, trước năm mới ba mẹ mình về, vậy nên kì nghỉ mình với cậu cùng về, chính là ý này.”

Trần Phàm vô thức sờ mũi một cái, trả lời: “Mình cũng không nói cậu có ý khác.”

Ngô Du Ninh: “?”

“Hình như chúng ta càng ngày càng thân thiết.” Từ trước đến nay cô đều không giấu được lời nói, không nhịn được nói ra.

“Chúng ta không thân thiết lúc nào?”

“Lúc nào cậu không rõ?”

Cô nói là hai năm cấp Ba ấy, Trần Phàm hiểu.

“Mình sai.” Trần Phàm nhìn cô, giọng nói có phần nghiêm túc, “Mình vẫn thích chúng ta thế này.”

Ngô Du Ninh cười: “Ừm, mình cũng thích.”