Chương 4

Thời gian rất nhanh đã đến Quốc khánh, Ngô Du Ninh và Trần Phàm đi đón máy bay, sáu tên ngốc từ nhà ga sân bay đứng xếp hàng đi ra, mấy tháng không gặp, trang phục khoa trương từng người một, chọc cười Ngô Du Ninh.

“Má!” Ngô Du Ninh kéo Trần Phàm cười lớn, “Cậu nhìn mấy cái tên ngốc này xem, đều mặc cái gì vậy ha ha ha!”

Trần Phàm cũng cười, thản nhiên nhìn cô níu lấy tay mình, giải thích: “Nghỉ hè là thế đấy, bọn nó nói đây là lột xác.”

“Ha ha ha ha ha ha đây là hoàn toàn khác hẳn đó? Cũng khoa trương lắm!”

Nói xong nhóm người đã đến trước mặt bọn họ, từng người để học sinh viện thể thao đại học C cầm vali giỏ xách cho bọn họ, Ngô Du Ninh thảnh thơi nhàn rỗi đi phía trước.

Ra khỏi sân bay, tám người gọi hai chiếc xe, đến nhà trọ [1] ba Ngô đã đặt cho bọn họ từ trước.

[1] 民宿: nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê/nhà trọ tư nhân.

Suy nghĩ Quốc khánh ở đâu người cũng nhiều, ba Ngô nhờ bạn bè đặt trước một căn biệt thự nhỏ đơn lập ở ngoại ô thành phố cho bọn họ, chỗ ấy lớn, ít người, tiện cho bọn họ ăn nhậu chơi bời.

Tới nơi, cả đám nhanh nhẹn chia phòng từng người, đây không phải lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng dù sao cũng không giống lắm.

Đây là một chuyến du lịch tốt nghiệp muộn, bù cho mùa hè đã qua chưa hoàn thành, thế nên bọn họ khó tránh khỏi đều có phần kích động. Dù cũng không đi đâu cả, ở cùng nhau trong một nhà cũng vui vẻ.

Bởi vì ngày hôm sau sẽ đi leo núi, mọi người cũng tàu xe mệt nhọc cả buổi, vậy nên hôm nay không có hành trình gì, sau khi gọi thức ăn ngoài ăn xong, mỗi người tắm rửa trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, là một sinh viên thể thao cần thể dục buổi sáng từ lâu, Trần Phàm là người đầu tiên rời giường, anh rửa mặt xong, làm nóng sữa bò cho mọi người, cũng hâm nóng bánh mì nướng hôm qua mua ở tiệm bánh mì một lần, kinh nghiệm sinh hoạt từ nhỏ khiến cho anh làm những việc này rất thuần thục.

Sau khi làm xong, những người khác lần lượt rời giường.

Ngô Du Ninh là người dậy cuối cùng, cô lim dim đánh răng rửa mặt, lại về phòng, hồi lâu cũng chưa trở ra.

Cửa phòng cô rộng mở, Trần Phàm vừa đi qua, đã thấy cô nằm sấp trong chăn, lại ngủ tiếp.

Trần Phàm: “…”

Anh đi đến mép giường, gọi cô: “Cá con.”

Không có phản ứng.

“Sắp ra ngoài rồi, dậy ăn sáng đi.”

Không có phản ứng.

“Ngô Du Ninh.”

Giọng anh hơi trầm, nói ra ba chữ này lại càng trầm hơn, có một loại ảo giác dịu dàng.

Ngô Du Ninh trở mình, ngủ càng ngon.

Trần Phàm: “….”

Cuối cùng là bị Lương Trăn tới góp vui níu lấy tóc làm tỉnh, thế nên tóc hôm nay còn xù hơn ngày thường, Ngô Du Ninh tức giận đuổi theo Lương Trăn chạy khắp phòng.

Mọi người ầm ĩ một trận, cuối cùng đúng bảy giờ đi ra ngoài.

Đều là người trẻ tuổi, đồng thời là người trẻ tuổi bình thường đều có vận động, leo núi đối với bọn họ mà nói không phải việc gì khó, đám người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã leo đến giữa sườn núi.

Thượng Hải tháng mười dần lạnh, nhưng Ngô Du Ninh sợ nóng, chỉ mặc áo thun dài phối với quần đùi, cũng không hút muỗi lắm, chỉ là dọc đường hắt xì mấy cái.

Trần Phàm im lặng không nói gì lấy một cái áo khoác mỏng từ trong ba lô ra, đưa cho cô.

Con trai bọn họ tuổi trẻ tràn đầy sức lực, ăn mặc còn ít hơn cô, ngắn tay quần đùi, giống như là còn mùa hè, cũng không biết anh bỏ áo khoác trong ba lô lúc nào.

Bầu không khí trên núi rất tốt, Ngô Du Ninh khoác cái áo khoác thật to của Trần Phàm, trên áo khoác có mùi bột giặt quần áo quen thuộc của anh, mát mẻ dễ chịu.

Hai người bọn họ rớt lại phía cuối nhóm, có lẽ là nắng sớm ngày thu quá ấm áp, ảo giác sinh ra bầu không khí rất tốt, khiến cô cảm thấy buổi sáng hôm nay Trần Phàm vô cùng dễ gần, rất dịu dàng, cuối cùng cô cũng có dũng khí hỏi ra câu hỏi mà mùa hè mấy tháng trước muốn nói lại thôi trong lòng mình.

“Trần Phàm, có phải cậu có chút ghét mình không?”

Trần Phàm không bất ngờ khi cô hỏi câu này, họ không phải bạn bè quen biết từ lúc cấp 2, mà là bạn thân sát cạnh nhà và quen nhau từ khi có ký ức.

Trần Phàm chỉ là muốn cô để ý đến anh.

Nhưng hiện tại nhìn ánh mắt luống cuống của cô, Trần Phàm cảm thấy, hình như mình có phần quá ích kỉ.

Thế nên anh cười cười, lấy một chai nước có ga từ trong ba lô ra, nói với cô: “Nghĩ gì thế? Không phải cậu thích uống cái này nhất sao? Vị bạch đào.”

Cô cũng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn, đôi mắt cong thành nửa vòng tròn.

Cả đám chơi đùa mấy ngày, một ngày trước khi đi, bọn họ hiển nhiên ngủ đến giữa trưa tỉnh dậy, sau đó ra ngoài ăn cơm, đồng thời đi mua sắm, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn buổi tối nướng BBQ.

Trở về rửa cái này xâu cái kia, sau khi nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong cả, mặt trời cũng sắp xuống núi.

Người trẻ tuổi làm gì cũng hăng hái, thời gian cũng đặc biệt nhanh. Đến Thượng Hải ba tháng, Ngô Du Ninh bất giác nếm trải được cảm giác đau buồn biệt ly sâu sắc hơn, hóa ra họ đã không còn là những đứa trẻ chỉ cần mở cửa sổ căn phòng cũ gào một tiếng là có thể tập hợp trong ngõ nhỏ nữa rồi.

Có thể là lớn lên cùng nhau ăn ý, đêm nay tất cả mọi người đều có phần xúc động, uống rỗng mấy tá bia, lần lượt nói với Ngô Du Ninh nghỉ đông về nhà ăn tết lại tụ họp.

Trần Phàm một mình ngồi bên ghế sô pha, nhìn đám bạn uống đến mức say bí tỉ, ngồi dưới đất la lối khóc lóc, anh không rảnh bận tâm.

Trên sàn nhà lạnh, anh muốn dỗ dành người say nhất Ngô Du Ninh về phòng.

Cô nàng này sống chết không chịu đứng lên, ôm Lương Trăn khóc, nói muốn học món mì lạnh [2] Trần Phàm bất đắc dĩ, đành phải một tay vắt qua đầu gối, một tay chèn ở eo, vững vàng bế lấy người, đi lên lầu.

[2] 凉皮糖水: món mì lạnh (lương bì) ăn với nước đường.

Có lẽ sợ ngã, người trong lòng có thể coi là yên tĩnh chốc lát, ngoan ngoãn ôm cổ anh, được anh ôm về phòng.

Lầu hai chỉ có hai người bọn họ, bây giờ ban đêm hai giờ rưỡi, phòng bật đèn màu cam ấm áp, mọi âm thanh tĩnh lặng.

Trần Phàm định đi, lại bị cô vô thức mà bắt lấy tay, anh đnàh phải dừng lại, chăm chú nhìn cô hồi lâu, thấp giọng hỏ: “Ngô Du Ninh, ngày mai thức dậy cậu còn nhớ chứ?”

Trần Phàm rõ ràng biết cô sẽ không nhớ, vì ngay từ mấy năm trước anh đã từng thử, cũng biết rõ cô sẽ không trả lời anh. Nhưng anh vẫn hỏi như vậy.

Như thể hỏi trước thì anh sẽ không phải giống tên khốn kiếp ham muốn vụиɠ ŧяộʍ nhớ cô.

Anh nửa quỳ bên mép giường, cúi người hôn cô.

Đây không phải là một nụ hôn lướt qua liền thôi, anh hôn đến mức hơi dùng sức, mυ"ŧ môi cô thật mạnh, đầu lưỡi cạy mở hàm răng khép chặt của cô, không vòng vo, xâm chiếm môi lưỡi cô, ở trong miệng cô nếm được vị bia cũng giống như mình.

Đây là một nụ hôn ấm áp, ẩm ướt, kéo dài, anh dần dần sa vào, thậm chí không muốn thoát ra.

Hồi lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, khẽ nói chúc ngủ ngon với cô.

Cửa phòng từ từ khép lại, ngọn đèn màu cam ấm áp kia cũng tắt. Trong bóng đêm, Ngô Du Ninh mở mắt, che lấy trái tim mất nhịp, há miệng thở dốc.

Thật ra cô nhớ.

Mùa hè tốt nghiệp lớp Chín, bọn họ đến sân vận động chơi bóng, Ngô Du Ninh đi cùng. Sau khi kết thúc đi ăn quán ven đường, khi đó cái tên Lương Trăn này không sợ chết nhất thời phấn khởi gọi một tá bia, nói muốn nếm thử, có lẽ đó là lần đầu tiên bọn họ uống bia, từng đứa hưng phấn đến mức có chút tung bay.

Ngô Du Ninh cũng uống hai ly theo.

Thiếu nam thiếu nữ đều trở thành con ma men bên đường, may là cách nhà không xa, cả đám đỡ nhau xiêu xiêu vẹo vẹo về nhà.

Về nhà cuối cùng vẫn là cô và Trần Phàm. Đèn đường trước cửa nhà bọn họ lâu năm không tu sửa, giống như che một tầng sương mù, thúc đẩy cho thiếu niên mượn can đảm.

Lúc cô móc chìa khóa ra mở khóa, xoay người vẫy tay với anh, Trần Phàm nắm chốt cửa phía sau cô, hôn lên.

Không biết giải thích là rượu thúc đẩy hay là du͙© vọиɠ chi phối, đêm hè phương nam oi bức, tiếng ve kêu trên cây không ngừng, anh dưới ánh trăng mờ, dưới ánh đèn mờ tối, hôn cô.

Là một cái hôn cực kỳ ngây ngô, môi anh dán lên cô, tiếp theo cũng không có động tác. Ngô Du Ninh cả kinh quên chớp mắt, nhìn gương mặt phiếm hồng của anh gần trong gang tấc, lông mi khẽ run, cô mới biết, hóa ra lông mi con trai có thể dài đến vậy.

Cuối cùng, anh khẽ cắn môi dưới của cô một cái, tiếp theo buông cô ra, xoay người trở về nhà.

Ngô Du Ninh vừa sợ vừa bị dọa, nhưng hôm sau thấy anh tất thảy như cũ, chỉ coi như tối hôm trước anh cực kỳ say.

Hóa ra không phải.

Vừa rồi anh đã nói sai, cô không say đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô nhớ rõ.

Ngô Du Ninh lăn ở một vòng trên giường, đầu vùi vào gối, chầm chậm bình phục hô hấp, mới cảm giác mình ngu ngốc sâu sắc.